Phó thị trưởng Lý quay đầu nhìn Lư Chí Vĩ.
Lư Chí Vĩ chế nhạo nói: “Hoàn toàn là hư cấu, là một vụ lừa bịp tống tiền điển hình!”
Sau đó, phó thị trưởng Lý hỏi hai người phục vụ đứng bên cạnh: “Tối qua hai người đã thấy gì?”
Hai người phục vụ có tuổi tác không lớn lắm, hiển nhiên có chút sợ hãi, một người lớn tuổi hơn nói: “Phó thị trưởng Lý, tối hôm qua Tiểu Hoa với tôi trực ban, bởi vì lúc đó phòng lò hơi ngừng cung cấp nước nóng, cho nên chủ nhiệm Lư gọi nước nóng, chúng tôi mang đến muộn một chút. Chủ nhiệm Lư rất khó chịu, nổi trận lôi đình giữa hành lang, may mà thư ký Mễ có ở đó thuyết phục chủ nhiệm Lư vài câu. Không biết vì sao chủ nhiệm Lư lại kéo cô ấy vào phòng, chuyện của lãnh đạo chúng tôi cũng không dám quản nên đành rời đi!”
Lư Chí Vĩ khinh thường cười lạnh vài tiếng. Nếu đây là một cái bẫy thì anh ta không cần phải tự biện giải cho mình nữa, dù sao cũng vô dụng, chỉ nhìn những người này bày trò xấu xa thôi!
Lư Chí Vĩ bày ra bộ dạng mình là người đứng ngoài cuộc.
Phó thị trưởng Lý không hài lòng với thái độ này của anh ta. Có điều, nghiêm khắc mà nói, hiện tại tình hình của tổ công tác cách mạng trong giai đoạn phát triển của cả nước như một bước đột phá, rất có khả năng sẽ vượt qua thị chính và thành ủy. Đúng ra thì cấp bậc của chủ nhiệm Lư cao hơn ông ta, những người như vậy nên cố gắng không đắc tội nhất có thể, vì vậy ông ta không nói gì mà quay sang hỏi Mễ Lam: “Đồng chí Mễ, chuyện này thật không dễ xử lý. Cô nói có, chủ nhiệm Lư nói không, người phục vụ chỉ chứng minh được rằng cô đã vào phòng của chủ nhiệm Lư. Chủ nhiệm Lư là lãnh đạo đứng đầu cuộc thanh tra chúng ta ở Bình Thành, xảy ra loại chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của Bình Thành. Hay là thế này, tôi sẽ ra mặt để chủ nhiệm Lư xin lỗi cô một tiếng, thị chính sẽ ra mặt giải quyết những khó khăn trong cuộc sống và công việc của cô. Chuyện này xem như cho qua, được không?”
Mễ Lam còn chưa lên tiếng, Lư Chí Vĩ đã từ chối rồi, anh ta cười lạnh nói: “Tại sao tôi phải xin lỗi người đàn bà vô sỉ này? Đừng hòng!” Nếu đây là muốn vu oan cho anh ta, vậy thì đừng hòng chiếm bất kỳ lợi thế nào từ anh ta!
Mễ Lam cũng không đồng ý, nước mắt của cô trào ra, vừa khóc vừa nói: “Chuyện lớn như vậy, nói lời xin lỗi là xong sao? Phó thị trưởng Lý, nếu ông không giải quyết cho tôi, tôi trực tiếp ra tòa kiện anh ta tội hiếp dâm!”
Phó thị trưởng Lý nhíu mày, nói: “Đồng chí Mễ, cô đừng kích động, vậy cô nói ra điều kiện của mình đi!”
Mễ Lam lau khô nước mắt, không khóc nữa, cô nói: “Hoặc là chủ nhiệm Lư công khai xin lỗi tôi, viết bản kiểm điểm, thừa nhận là anh ta đã xúc phạm tôi, nếu không tôi sẽ ra tòa kiện anh ta tội hiếp dâm!”
Không khí trong văn phòng đình trệ vài giây, thư ký Ngô nhíu mày hỏi: “Đồng chí Tiểu Mễ, đồng chí là nữ, nếu chủ nhiệm Lư công khai xin lỗi đồng chí, tức là mọi người đều biết chuyện này. Như vậy rất có hại cho thanh danh của đồng chí, có thể gây ra nhiều cản trở cho công việc và cuộc sống sau này của cô. Kiện ra tòa càng không thích hợp, hơn nữa là ngay cả khi tòa án thụ lý vụ việc của cô thì những trường hợp như vậy rất khó thu được chứng cứ. Nói cách khác, chưa hẳn cô sẽ thắng. Cô không thắng kiện sẽ càng gây tranh cãi, cô suy nghĩ lại đi, không có điều kiện gì khác sao?”
Mễ Lam cúi đầu, một lúc sau mới có chút ngượng ngùng nói: “Nếu như chủ nhiệm Lư đồng ý cưới tôi, vậy thì xem như không có việc gì!”
Lư Chí Vĩ bị những lời này làm cho ghê tởm, ở bên cạnh trợn trắng mắt khinh thường.
Thật ra mùa thu ở Bình Thành rất đẹp, đặc biệt là rừng phong ở ngoại ô thành phố, nhìn từ xa xa tựa như một ráng đỏ như lửa.