Vì là cuối tuần nên rất nhiều người đến đây vui chơi, Vương Giá Hiên nắm tay Kiến Dân, Tào Lệ Quyên nắm tay Kiến Xương. Vương Văn Quảng bế bé Kiến Minh, Triệu Trân Trân bế Vương Kiến Quốc. Cả nhà tám thành viên đều rất vui vẻ.
Mấy năm nay Vương Giá Hiên mê nuôi hoa, Tào Lệ Quyên cũng không muốn ra ngoài, cộng thêm tình trạng sức khỏe cũng không còn quá tốt nữa. Hai vợ chồng già đã lâu không ra ngoài chơi rồi. Nhất là, đi chơi cùng với nhà con trai vui vẻ ấm áp giống như bây giờ, lại là chuyện hoàn toàn không có.
Tào Lệ Quyên vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng cũng luôn nở nụ cười trên môi.
Vài năm trước Kiến Dân và Kiến Quốc đã đến đây một lần cùng với Triệu Trân Trân và mẹ Trương, nhưng Vương Kiến Xương và Kiến Minh chưa bao giờ đến đây nên hai bạn nhỏ này rất hào hứng. Gần đây Vương Kiến Xương say mê vẽ tranh, mấy ngày nay luyện tập thật sự vẽ toàn là cây cối. Cậu nhóc không những cẩn thận quan sát từng cây phong còn nhặt những chiếc lá phong dưới đất lên xem như bảo bối cất vào trong cặp mình.
Tiểu Kiến Minh ghen tị vì anh trai có chiếc cặp của riêng mình, cậu bé ngước lên nói: “Cha ơi! Con muốn đi xuống!”
Mấy tháng gần đây, Tiểu Kiến Minh khác trước rất nhiều, không chỉ khả năng biểu đạt ngôn ngữ tiến bộ vượt bậc, mà đôi chân và cơ thể bé nhỏ cũng rất nhanh nhạy, lúc chạy sẽ chạy rất nhanh. Có lúc anh ba Kiến Xương cũng không thể đuổi kịp, bất kể là ở nhà trẻ hay ở nhà, cậu nhóc này đều không yên một giây.
Có lẽ là vận động quá nhiều, mặc dù trở nên khỏe khoắn hơn rất nhiều, cân nặng cũng không ngừng tăng lên, nhưng trông lại gầy đi rất nhiều.
Vương Văn Quảng đặt bé xuống, dặn dò: “Kiến Minh, con đi theo anh ba, không được một mình chạy loạn, biết chưa?”
Có lẽ Tiểu Kiến Minh không thích sự dông dài của cha mình, nên đã dùng sức gỡ bàn tay của Vương Văn Quảng ra, vui vẻ tung tăng đôi chân nhỏ chạy đi.
Vương Kiến Xương đưa cho bé một chiếc lá vô cùng xinh đẹp. Kiến Minh cầm lấy nhìn nhìn, có lẽ là cảm thấy không có gì lạ, hai tay nhỏ kéo một cái, chiếc lá bị xé làm đôi. Không chỉ xé ra, bé còn cười xòe hai tay nhỏ ra cho anh trai xem.
Mặc dù Vương Kiến Xương rất thích em trai của mình, nhưng vẫn hơi không vui, khuôn mặt nhỏ đanh lại nói: “Không được xé nữa!”
Kiến Minh không sợ cậu nhóc, chẳng những không nghe lời, còn xé nát chiếc lá trong tay thêm vài cái, một chiếc lá hoàn chỉnh xinh đẹp rất nhanh đã nát vụn. Sau đó Kiếm Minh hất tay, mảnh vụn lập tức rơi vãi trên mặt đất.
Chắc bé thấy chuyện này thú vị lắm nên cười khúc khích.
Vương Kiến Xương không thấy buồn cười, tức giận mắng: “Mẹ! Mẹ nhìn em trai nghịch ngợm này!”
Triệu Trân Trân xoa đầu nhóc nói: “Kiến Xương đừng giận, em còn nhỏ, chắc con không nhớ thôi. Lúc con bằng tuổi em trai cũng rất thích xé đồ, có lần còn xé luôn luận văn cha con vừa viết! Đợi em con lớn hơn một chút, nó sẽ hiểu! Hơn nữa con nhìn xem dưới đất nhiều lá như vậy, mẹ giúp con chọn chiếc lá đẹp nhất, được không?”
Vương Kiến Xương không nhớ mình đã xé luận văn của cha mình, nhưng mẹ không thể nói dối nên nhóc gật đầu.
Tào Lệ Quyên nhìn trái nhìn phải, từ dưới gốc cây ngắt một chiếc lá xanh đưa cho Kiến Xương, cười nói: “Tam Bảo, con thích cái này không?”
Vương Kiến Xương vui vẻ nhận lấy, lớn tiếng nói: “Đẹp ạ!”
Kiến Minh theo sát sau anh ba, mở to đôi mắt nhìn, Triệu Trân Trân nhặt một chiếc lá dưới đất đưa cho đứa con trai nhỏ của mình.
Kiến Dân và Kiến Quốc không quan tâm đến lá cây, nhưng tối qua hai đứa đã bàn bạc rồi, hôm nay nhất định phải trèo cây chơi. Trong lớp hai nhóc có một bạn học tên là Tôn Đường Đường, không chỉ học giỏi không thua gì Kiến Dân mà còn chơi trò chơi rất giỏi. Đánh bóng da, lăn vòng sắt, chơi ná cao su đều rất giỏi, đặc biệt là trèo cây. Lần trước ở trường bọn họ chơi thả diều nhưng diều bị mắc trên cây, cây rất cao mà chiều cao của trẻ nhỏ lại không đủ, Kiến Dân tìm một cây gậy dài nhưng không thể móc nó xuống được.