Sau đó Tôn Đường Đường đã trèo lên cây để lấy nó xuống.
Kể từ đó, Kiến Dân đã nghĩ đến việc học trèo cây, hai bên con đường trong sân khu nhà ở trường đại học mọc đầy cây dương và cây phao đồng, cậu bé và Kiến Quốc đã lén leo lên hai lần. Một lần trèo cao hơn một mét đã bị ngã xuống, may mắn bên dưới là bãi cỏ, nhưng cũng đau nhức khắp mình mấy ngày. Một lần khác thì bị Triệu Trân Trân phát hiện, cô đã vô cùng nghiêm khắc phê bình cậu bé.
Nhưng nhóc con tò mò Vương Kiến Dân lại càng muốn trèo cây hơn.
Thung lũng lá đỏ không phải là một vùng đất bằng phẳng, địa hình hiểm trở. Kiến Dân và Kiến Quốc dắt tay nhau chạy về phía trước, nhanh chóng bỏ lại mấy người lớn ở phía sau.
“Anh ơi! Anh xem cái cây này được không?”
Sau khi cẩn thận quan sát Vương Kiến Dân gật đầu. Cậu bé làm theo Tôn Đường Đường xoa xoa tay, sau đó ôm lấy thân cây, hai chân cũng đạp lên, mới bắt đầu đã có chút khó khăn.
Vương Kiến Quốc đứng dưới gốc cây nhìn chăm chú, nói: “Anh cố lên!”
Có lẽ là do không nắm được kỹ thuật, mới vừa leo lên chưa tới một mét, một chân Vương Kiến Dân giẫm hụt. Cậu bé vừa căng thẳng thì cũng thả lỏng cánh tay, tức khắc toàn thân mất thăng bằng trượt xuống hơn nửa mét.
Chiều cao Vương Kiến Dân khoảng một mét ba, còn lại nửa mét đối với cậu bé mà nói cũng không có gì nguy hiểm. Cậu bé dứt khoát buông tay trực tiếp nhảy xuống. Nhưng tiếc là nhóc lại quên mất đây không phải bãi cỏ dưới tán cây trong khu đại học. Dưới những cây phong này là đá núi, chân phải của cậu bé vấp phải một hòn đá, ngồi bẹp mông trên mặt đất.
Vương Kiến Quốc vội vàng kéo anh trai mình lên hỏi: “Anh có đau không?”
Lúc Vương Văn Quảng tìm thấy hai anh em thì nhìn thấy cảnh này.
Nhưng anh không trách bọn trẻ mà hỏi: “Kiến Dân, Kiến Quốc đang học trèo cây à?”
Kiến Dân và Kiến Quốc vội vàng gật đầu, Kiến Dân nói: “Cha, không biết sao con leo cao hơn một mét là lại bị ngã xuống rồi!”
Vương Văn Quảng đã trải qua một tuổi thơ rất trắc trở, theo cha mẹ đi khắp nửa đất nước. Có một năm Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên không thể đưa anh đi cùng nên họ từng gửi anh đến sống ở vùng quê Thượng Hải một năm. Cả ngày anh theo những đứa trẻ mới lớn chạy khắp mọi nơi, lội suối trèo cây, không gì không giỏi.
Anh cười nói: “Đại Bảo Nhị Bảo, cha sẽ dạy các con trèo cây!” Vừa nói, anh vừa nhanh nhẹn leo lên cây, chẳng mấy chốc đã trèo lên đến ngọn cây.
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc vô cùng ngưỡng mộ nhìn theo, cùng nhau lớn tiếng nói: “Cha giỏi quá!”
Vương Văn Quảng cười tự mãn, sau khi tuột từ trên cây xuống anh tận tay dạy con trai mình trèo cây.
Dưới sự hướng dẫn của anh Vương Kiến Dân bắt đầu leo lên cây một lần nữa. Cậu bé là một đứa trẻ rất thông minh, mặc dù tay chân vẫn còn hơi căng chặt, nhưng luôn ghi nhớ những điểm chính mà Vương Văn Quảng đã nói, cũng cẩn thận leo lên ngọn cây. Vương Kiến Quốc vô cùng ngưỡng mộ ngước nhìn anh trai rồi quay sang cha mình nói: “Cha! Con cũng muốn leo!”
Vương Văn Quảng gật đầu nói với con trai cả của mình trên cây: “Kiến Dân, khi con xuống đừng có căng thẳng, nhớ những gì cha nói vừa rồi, khi con từ trên cây trèo xuống, chú ý cũng phải dùng lực ở chân!”
Chẳng mấy chốc, Vương Kiến Dân đã thuận lợi trèo xuống. Vương Kiến Quốc đã đợi từ lâu, bé chạy tới. Nhưng tiếc là thằng bé còn chưa kịp trèo lên cây, những người còn lại đã đến nơi.
Triệu Trân Trân còn chưa kịp nói, Vương Giá Hiên đã phê bình trước: “Văn Quảng, con đã lớn như vậy rồi, ngọn núi này rất nguy hiểm, sao con có thể dạy mấy đứa trẻ leo cây, lỡ như...”
Ông ta còn chưa nói hết câu, Tào Lệ Quyên đã không vui cắt ngang lời của chồng: “Ra ngoài chơi vui vẻ, đừng nói những lời không hay. Tôi thấy nơi này cũng không có gì để ngắm, cũng đã muộn rồi, hay là chúng ta trở về đi!”