Triệu Trân Trân đề nghị: “Sắp đến trưa rồi, bên ngoài có một nhà hàng quốc doanh, hay là chúng ta ăn cơm ở đấy nhé?”
Tào Lệ Quyên nghĩ sắp xếp như vậy rất được, bà ta hiếm khi gật đầu hài lòng với cô con dâu, nói: “Được! Trân Trân, cô bế Tứ Bảo đi, tôi thấy thằng bé đi không nổi nữa rồi!”
Mặc dù Kiến Minh không quá mập, nhưng cũng nặng mười bốn cân rồi, lên núi còn cõng theo trẻ con rất mệt. Vương Văn Quảng sợ vợ mệt, vội vàng vẫy vẫy con trai, nói: “Tứ Bảo lại đây nào, cha cõng con nhé?”
Triệu Trân Trân mỉm cười với chồng, lấy từ trong túi ra một chiếc áo khoác, nói: “Văn Quảng, trên núi gió lớn, anh mặc áo khoác vào đi!”
Hai vợ chồng ngầm hiểu nhìn nhau cười.
Vương Giá Hiên ở bên cạnh vô tư, vui vẻ kể câu chuyện về cây phong cho hai đứa cháu trai của mình, nhưng Tào Lệ Quyên lại hơi không vui dời tầm mắt đi.
Vốn dĩ có thể cùng bốn đứa cháu nội ra ngoài chơi đã là chuyện rất vui vẻ, nhưng bà ta thật sự không ngờ tới, con trai và con dâu đã kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn còn dính lấy nhau, còn hơn cả vợ chồng son mà.
Thực sự là không thể nhìn nổi!
Mặc dù Lư Chí Vĩ đã từng độc ác nghĩ rằng nếu quả thực không ổn, anh ta sẽ cưới Mễ Lam, cưới rồi lại tra tấn dã man.
Tuy nhiên, khi anh ta nghe tin người phụ nữ không biết xấu hổ này đích thân hỏi cưới mình, lại đột nhiên trở nên không vui.
Vốn dĩ đây là chuyện không có thật, nhưng tình hình hiện tại đang phát triển theo một hướng vô cùng kỳ dị. Nếu anh ta thực sự cưới người phụ nữ này, đó chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận những gì mình đã làm với cô ta sao?
Hơn nữa, anh ta độc thân lâu như vậy, giữ mình trong sạch lâu như vậy, không thể cưới một người phụ nữ không biết xấu hổ như thế này!
Nếu Mễ Lan thật sự đạt được mục đích, chẳng phải anh ta sẽ trở thành trò cười lớn sao?
Còn chưa kể nếu đám bạn của anh ta biết được, chỉ sợ sẽ trở thành chủ đề bàn tán cả đời.
Lư Chí Vĩ liên tục cười khẩy, phất tay áo, đứng dậy bước ra ngoài.
Kế hoạch của anh ta là mượn cớ đi vệ sinh rồi lẻn đi từ cửa sau của tòa thị chính, nhưng điều anh ta không ngờ tới là có hai cán sự trẻ tuổi theo sát phía sau anh ta, muốn trốn cũng không có khả năng!
Trong lòng Lư Chí Vĩ tức giận thầm chửi bới, hạ quyết tâm có đánh chết cũng không thừa nhận.
Bởi vì mỗi bên nói một kiểu nên nhất thời có chút bế tắc, nhưng chuyện như vậy không thể trì hoãn, càng trì hoãn càng khó xử lý.
Phó thị trưởng Lý cau mày nói: “Chủ nhiệm Lư, cậu xem như thế này có được không? Thay mặt thị chính Bình Thành, tôi sẽ lo liệu tốt công việc của đồng chí Tiểu Mễ, cố gắng để cô ấy không làm điều gì quá khích. Còn về phía cậu, trong vài ngày tới, chúng tôi sẽ cử trưởng ban Trương và phó thị trưởng La tới Bắc Kinh cùng cậu, hỗ trợ cậu kịp báo cáo công việc ở Bình Thành!”
Lư Chí Vĩ khá hài lòng với cách xử lý này. Xem tình hình trước mắt, chuyện này về cơ bản là nhặt nặng mà bỏ nhẹ, xem ra mấy người ở Bình Thành bọn họ cũng khá hiểu chuyện, biết thân phận hiện tại của anh ta nay đã khác. Nếu như dám giở trò với anh ta, sau khi đến Bắc Kinh cái mạng của người phụ nữ như Mễ Lan sẽ đi tong chỉ sau vài phút.
Bất cứ ai dám lừa bịp dọa dẫm Lư Chí Vĩ đều sẽ không có kết cục tốt!
Còn về việc phái người đi cùng, đại khái là lo lắng sau khi anh ta trở về Bắc Kinh sẽ mách lẻo kể xấu bọn họ. Tuy nhiên, cho dù như vậy cũng vô dụng, anh ta sẽ báo cáo không thiếu một chữ!
Nghĩ tới đây, Lư Chí Vĩ vô cùng sảng khoái gật đầu.
Sáng hôm sau vừa đi làm, tổ trưởng Trần vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đi tới văn phòng lớn, trên tay cầm một văn kiện nói: “Thông báo mới nhất từ trên xuống, yêu cầu tổ công tác của chúng ta làm việc toàn diện và tỉ mỉ hơn nữa.