Vì vậy khi trưởng nhóm Trần đến, đã có một hàng dài người xếp hàng đợi báo cáo.
Trong phòng làm việc của thị trưởng Trương, tổ trưởng của tổ công tác xưởng kim khí Bình Thành cũng mang theo một chồng hồ sơ để báo cáo công việc. Anh ta là một người đàn ông mập mạp, thời tiết lạnh như vậy nhưng lại đổ mồ hôi đầm đìa.
“Trưởng ban Trương, đây là danh sách những người có vấn đề ở đơn vị tôi phụ trách, mời anh xem qua một chút!”
Thư ký Tiểu Thôi nhận lấy, trưởng ban Trương liếc qua vài cái rồi đưa cho Lư Chí Vĩ đang ngồi bên cạnh, nói: “Chủ nhiệm Lư, lần trước trong cuộc họp anh đã nói công việc cách mạng ở Bình Thành chúng ta làm không đủ triệt để. Vậy nên tôi đã tự kiểm điểm bản thân sâu sắc, lần này điều tra kỹ lưỡng sẽ không bỏ qua bất kỳ ai có thể có liên hệ với giai cấp tư sản!”
Mặc dù Lư Chí Vĩ không quen với mọi thứ ở Bình Thành, nhưng cũng không thể không thừa nhận cách làm này của trưởng ban Trương quả thực không tệ. Anh ta nhìn danh sách một cách cẩn thận, không nhanh không chậm nói: “Thẩm tra nhiều người như vậy quá rắc rối, nhưng nếu đã nghi ngờ có chuyện không ổn, vậy thì dứt khoát áp giải toàn bộ đi là được!”
Trên mặt tổ trưởng mập của xưởng kim khí đổ mồ hôi nhiều hơn. Anh ta nhìn chủ nhiệm Lư với ánh mắt thấm đẫm mồ hôi. Nhìn cái kiểu cách này của anh ta thì có vẻ là lãnh đạo lớn. Mặc dù không dám nói nhưng trong lòng không nhìn được mắng chửi vài tiếng. Trong đống hồ sơ vừa rồi còn có cô và dượng của anh ta!
Nhưng trưởng ban Trương lại cười, nói: “Ý kiến của chủ nhiệm Lư thật hay. Không những tiết kiệm được chi phí thẩm tra, mà còn không lo chuyện có cá lọt lưới!”
Lư Chí Vĩ mỉm cười có chút đắc ý.
Lần này khác với tình hình trước đó bị điều đi. Ngày trước bất luận là bí thư Tiêu hay là hai vị hiệu phó Ngô và hiệu phó Tiêu, tổ công tác căn bản sẽ không cho họ nhiều thời gian chuẩn bị. Bình thường sẽ lập tức thông báo, rất nhanh ngay trong ngày sẽ bị áp giải đi. Nhất là cả nhà hiệu phó Ngô vội vàng rời đi, chỉ tùy tiện mang theo một số nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí Ngô Thanh Phương còn chưa kịp chuẩn bị đồ ăn, may là có Triệu Trân Trân đã gửi đến một rổ bánh nướng áp chảo và trứng muối.
Nhưng lần này tổ công tác không chỉ thông báo trước mà còn đặc biệt nhắc nhở mọi người những thứ cần mang theo và chuyện cần chú ý, còn cho thời gian ba ngày.
Tất nhiên, những điều này không phải là thứ quan trọng nhất, tổ trưởng Trần đích thân dẫn đội đi làm công tác tư tưởng từ nhà này sang nhà khác, khuyến khích mọi người vạch ra một ranh giới rõ ràng với các phần tử tư sản. Chỉ cần phân rõ ranh giới đó, cuộc sống cá nhân và công việc sẽ không bị ảnh hưởng.
Cụ thể mà nói, nếu vợ chồng muốn phân định ranh giới rõ ràng thì phải ly hôn, con cái chỉ cần theo bên không có vấn đề gì.
Khi hiệu phó Lương bị điều đi, giáo sư Ngô nhanh chóng ly hôn với ông ta và đưa con về nhà mẹ ruột. Việc này đã gây ra chấn động lớn trong trường lúc bấy giờ.
Nếu đó là cặp vợ chồng thông thường khác có lẽ sẽ không có ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng hiệu phó Lương và giáo sư Ngô là cặp vợ chồng ân ái nổi tiếng trong trường. Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai người yêu nhau từ trời trẻ, đến giờ là cặp vợ chồng trung niên vất rất hạnh phúc, mỗi một bước đi đều khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ.
Không ai có thể ngờ được hai người này sẽ ly hôn, đến tận bây giờ vẫn có người nói giáo sư Ngô là người vợ quá vô tình vô nghĩa, chồng vừa gặp chuyện đã thay lòng.
Bây giờ chuyện xảy ra với mình mới biết nó lợi hại như thế nào.
Cũng có thể không ly hôn, người lớn con cái đều phải đi cùng. Người lớn chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng trẻ con cũng khổ theo thì quá đáng thương !