Nhưng vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng, không ai cười nổi.
Tào Lệ Quyên rất không hài lòng với thái độ của con dâu, nhưng vừa đến cũng không thể tức giận, vì vậy rất không vui nói: “Chuyện đã đến nước này rồi, mấy đứa còn có tâm trạng đi chơi!”
Triệu Trân Trân cũng không trả lời lại bà ta, mời khách tới phòng khách ngồi, một mình tới phòng bếp đun nước.
Vương Văn Quảng muốn đi cùng vợ, nhưng nhà nhiều khách như vậy, không chào hỏi thì không được nên chỉ có thể ôm Tiểu Kiến Minh ngồi xuống.
Nhân lúc người lớn đang nói chuyện, Tiểu Kiến Minh đã lén lút lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo sữa, nhanh nhẹn dùng hai bàn tay nhỏ bóc lớp vỏ kẹo ra và nhét vào miệng. Người lớn không chú ý đến những chuyện này, nhưng con trai của Thẩm Lỵ Lỵ lại tinh mắt nhìn thấy, đôi mắt to tròn của cậu bé dính chặt lên chiếc miệng nhai chóp chép của anh trai nhỏ, nhìn có chút thèm.
Thực sự Kiến Minh giấu tổng cộng hai cái kẹo, cậu nhóc lưỡng lự khoảng chục giây rồi thoát khỏi vòng tay của cha mình, móc viên kẹo kia ra đưa cho Thần Thần - con trai của Thẩm Lỵ Lỵ.
Thẩm Lỵ Ly nhận kẹo thay con trai, xoa đầu Tiểu Kiến Minh, nói: “Cảm ơn Tứ Bảo, mẹ nuôi hôm nay đến vội nên không mang quà cho con, lần sau sẽ bù, con muốn gì nào?”
Tiểu Kiến Minh nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Con không cần quà, con chỉ muốn cha đừng đi!”
Những người lớn trong phòng đều bị lời nói của cậu nhóc làm cho sửng sốt.
Đặc biệt Vương Văn Quảng cảm thấy rất bất ngờ. Mấy ngày nay vẻ mặt của anh và Triệu Trân Trân đầy buồn rầu, ở nhà họ rõ ràng ít nói chuyện hơn, nhưng cũng không nói chuyện bị điều đi cho bọn trẻ. Anh cho rằng chuyện này cho dù có kể, Kiến Dân, Kiến Quốc cũng khó có thể hiểu được, huống hồ là cậu nhóc hơn một tuổi như Tứ Bảo?
Tuy nhiên đứa trẻ này lại nắm được trọng điểm, cậu bé không nỡ để cha đi, cậu nhóc không cho cha đi!
Vương Văn Quảng ôm đứa con trai út của mình, dùng lực hôn lên vầng trán lớn của cậu bé. Vương Kiến Xương nhìn cha, cũng nói to: “Con cũng không cho cha đi đâu!”
Hai anh em Kiến Dân và Kiến Quốc cũng đồng thanh nói: “Cha đừng đi!”
Vương Văn Quảng nhìn bốn đứa con của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Anh muốn nói câu gì, nhưng lại không nói lên lời.
Lúc này Triệu Trân Trân bưng nước nóng lên, rót cho mỗi người một cốc.
Tào Lệ Quyên nặng nề thở dài một tiếng, nói: “Văn Quảng, con và Trân Trân đã bàn bạc xong chưa. Bao giờ các con ly hôn, chỉ còn lại mai là ngày cuối cùng!”
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đều không trả lời bà ta.
Chị Quách không nhịn được nói: “Trân Trân, lúc này cô tuyệt đối không được hành động theo cảm tính! Ai cũng biết tình cảm của hai vợ chồng cô rất tốt, nhưng chuyện này cô phải nhìn xa trông rộng! Nếu cô không phân rõ ranh giới với hiệu phó Vương, vậy cô và các con cũng đều phải đi theo. Khổ cực chịu phạt thì không nói, liên lụy cả gia đình lớn! Nếu như cô vạch ra ranh giới rõ ràng, không chỉ bảo vệ được bản thân cô và các con, mà nếu như sau này tình thế xoay chuyển thì cô vẫn có thể ở bên ngoài chạy vạy để giúp hiệu phó Vương!”
Chu Quế Chi cũng gật đầu nói: “Tiểu Quách nói rất đúng. Tục ngữ có câu để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt. Cô xem Tứ Bảo mới chỉ hơn một tuổi đi theo đến nơi như nông trường đó, không phải giày vò khổ sở sao?”
Lúc này vẻ mặt của Triệu Trân Trân có chút ngẩn ngơ.
Khung cảnh này sao mà giống ký ức kiếp trước của cô đến vậy, chỉ khác là khi Vương Văn Quảng bị đưa đi cách ly để thẩm tra thì cô và các con bị nhà trường đuổi ra khỏi tòa nhà công vụ. Cô không còn nơi nào để đi chỉ có thể mang con đến nhà cha mẹ chồng. Đêm hôm đó, Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên, trùng hợp còn có Thẩm Lỵ Lỵ cũng ở nhà họ Vương, họ đều cố gắng khuyên cô ly hôn.
Vương Văn Mỹ lo lắng nhìn hai vợ chồng em trai.