Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274:

Chương 274:

Vương Văn Quảng đi tới xoa đầu cô, an ủi: “Trân Trân, em đừng sợ, tất cả rồi sẽ qua!”

Trên thực tế, anh nói điều này một cách thiếu tự tin, bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không tin điều đó.

Không ngờ Triệu Trân Trân lại lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả rồi sẽ qua thôi! Văn Quảng, anh yên tâm, không điều gì có thể chia cắt gia đình chúng ta!”

Vương Văn Quảng không hiểu ý cô lắm, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, mà dịu dàng hôn lên má cô, nói: “Đúng vậy, không điều gì có thể chia cắt gia đình chúng ta!”

Sáng sớm hôm sau, Triệu Trân Trân đã sắp xếp xong tất cả đồ đạc, từ chăn mền, quần áo, sách vở cho đến bút, giấy, xà phòng rửa mặt… chất đầy hai chiếc túi dệt lớn. Cô đã kiểm tra một lượt cẩn thận trước khi vào bếp chuẩn bị thức ăn.

Bây giờ sắp đến tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, đồ chiên khó bị ôi thiu. Cô làm một nồi bánh dầu thật lớn, lại dùng cối đá nhỏ nghiền nát đậu để làm một nồi sữa đậu nành.

Lúc này là sáu giờ sáng, bọn trẻ vẫn chưa thức dậy, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nhìn nhau rất lâu qua hơi nóng của sữa đậu nành. Triệu Trân Trân đột nhiên mỉm cười nói: “Văn Quảng, năm đó khi chúng ta kết hôn em vẫn còn nhớ, em quả thật là may mắn mới gặp được một người đàn ông như anh. Đây có lẽ là may mắn lớn nhất trong đời em, vậy nên em luôn trân trọng những gì mình đang có. Nhất định phải ở bên anh cả đời. Ai biết được bây giờ lại phải ly hôn!” Cô mỉm cười, nước mắt lưng tròng.

Năm đó khi kết hôn chẳng phải anh cũng nghĩ như vậy sao? Muốn cùng Triệu Trân Trân bên nhau cả đời đến khi đầu bạc răng long. Vương Văn Quảng kìm nén sự chua xót, đứng dậy lau nước mắt cho vợ, nói: “Trân Trân, chúng ta đều là vì các con. Cho dù ly hôn đi chăng nữa, trong lòng anh cũng chỉ có một mình em!”

Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Em cũng vậy!”

Sữa đậu nành vẫn đang bốc hơi nghi ngút, bánh ngập dầu được chiên vàng đều hai mặt. Nhân đậu đỏ bên trong là do Triệu Trân Trân tự tay làm, cô không chỉ thêm mật ong và đường mà còn cẩn thận bỏ vỏ. Cắn một miếng vô cùng mềm và ngọt, nhưng hai vợ chồng lại có chút không nỡ ăn.

Rất nhanh Tiểu Kiến Minh ở trong phòng đã tỉnh dậy, nhưng cậu nhóc đã lớn rồi, tỉnh dậy sẽ không khóc nữa. Cậu nhóc từ trên giường nhỏ ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhưng lại phát hiện cha mẹ đều không có ở đó nên lớn tiếng gọi mẹ.

Triệu Trân Trân vội vàng đi tới, cô mỉm cười nói: “Ôi, Tứ Bảo của chúng ta tỉnh dậy rồi, con có đói không? Có muốn uống sữa không?”

Tiểu Kiến Minh gật đầu.

Bởi vì bột gạo nếp trong bánh chiên dầu không dễ tiêu hóa, Tứ Bảo còn quá nhỏ không thể ăn nên Triệu Trân Trân đã hấp một bát bánh trứng khác. Tiểu Kiến Minh uống hơn nữa bình sữa rồi ăn bánh trứng, cậu nhóc ăn no xong thì tinh thần rất sảng khoái. Cậu nhóc chạy quanh sân chơi một mình, nhưng chơi một mình một lúc có chút chán nên sải đôi chân nhỏ chạy tới gõ cửa phòng các anh.

Kiến Dân và Kiến Quốc đã dậy, hai anh em đang thì thầm nói chuyện.

“Anh, anh nói xem nếu như cha đi thật thì phải làm sao?” Vương Kiến Quốc có chút lo lắng hỏi.

Quả thực trong lòng Vương Kiến Dân cũng rất hoảng loạn, cậu bé nói: “Trưa hôm qua anh nghe thấy chủ nhiệm lớp chúng ta và thầy Triệu nói chuyện. Họ nói lần này trường của chúng ta tổng cộng có hơn trăm người bị điều đi, không chỉ có cha chúng ta! Lớp chúng ta chỉ có bốn mươi học sinh, hơn một trăm người tương đương với ba lớp. Nhiều người như vậy, có thể là hoạt động tập thể, giống như trường ta tổ chức du xuân. Chỉ là không biết khi nào cha có thể về thôi!”

Vương Kiến Quốc gật đầu, lại nói: “Nếu như là hoạt động tập thể, vậy tại sao cha mẹ lại không vui như vậy? Hôm qua ông bà có vẻ cũng không vui!”

Bình Luận (0)
Comment