Câu hỏi này Vương Kiến Dân cũng có đáp án của mình: “Hôm qua em không nghe cô nói sao? Điều kiện của nông trường đó rất gian khổ, cha phải ra đồng lao động!”
Lần này Vương Kiến Quốc vô cùng đồng ý với lời nói của anh trai, cha có chút lười, về đến nhà đã than mệt mỏi, quả thực để cha lao động cha sẽ không vui.
Hai đứa trẻ thảo luận cũng không cố ý nhỏ giọng, Vương Kiến Xương nằm ở giường bên cạnh cũng bị đánh thức. Thằng nhóc dùng bàn tay mũm mĩm xoa xoa khuôn mặt mập mạp của mình mấy lần, mở mắt ra hỏi: “Anh cả, anh hai, cha thực sự phải đi sao?”
Vương Kiến Dân trả lời: “Đúng vậy, phải đi rồi, nghe nói chiều nay sẽ đi!”
Vương Kiến Xương mặc dù thích mẹ hơn, nhưng gần đây Vương Văn Quảng thường chơi với cậu bé, hơn nữa cậu bé cũng rất thích cha mình. Vừa nghĩ đến việc cha mình phải đi, cậu bé đã cảm thấy rất khó chịu, lại vội vã hỏi: “Anh cả, anh hai, vậy khi nào cha sẽ về?”
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc nhìn nhau, câu hỏi này các cậu không trả lời được, vì các cậu cũng không biết.
Vương Kiến Xương càng nghĩ càng buồn, mếu máo khóc hu hu.
Tiếng khóc của đứa bé năm tuổi vô cùng có sức lan tỏa. Kiến Quốc và Kiến Dân ban đầu còn muốn khuyên bảo em trai, sau đó không biết tại sao cũng bật khóc.
Khi Tiểu Kiến Minh đến gõ cửa, nghe thấy tiếng khóc nối tiếp nhau không ngừng.
Điều này làm cậu nhóc sợ hãi, cậu nhóc chạy thật nhanh về phía sau, khi nhìn thấy cha mẹ trong phòng khách, cậu nhóc nói: “Mẹ! Các anh đang khóc!”
Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng quả thực đã nghe thấy, cũng đang định qua đó. Cô vốt má Kiến Minh, nói: “Tứ Bảo, các anh khóc rồi, con phải khuyên bảo các anh, không được khóc cùng, biết chưa?”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Hai vợ chồng đẩy phòng các con trai ra, Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc vừa nhìn thấy cha mẹ đã ngừng khóc. Nhưng Vương Kiến Xương càng lúc càng khóc to hơn, miệng còn thút thít: “Cha đừng đi! Cha không thể đi! Cha đừng đi!”
Vương Văn Quảng bế con trai xuống giường, lau nước mắt cho thằng nhóc, dịu dàng nói: “Kiến Xương ngoan, mau ăn cơm, lát nữa cha dạy con đá bóng, có được không?”
Vương Kiến Xương không dễ dỗ như vậy, thằng nhóc ngước đôi mắt to rưng rưng nước mắt, nói: “Vậy cha không đi nữa sao?”
Vương Văn Quảng không thể trả lời câu hỏi này.
Triệu Trân Trân cười nói với con trai thứ ba: “Kiến Xương, đợi lát nữa đá bóng mẹ với con thi xem ai thắng, có được không?”
Vương Kiến Xương đã từng làm bạn cùng học với mẹ Triệu Trân Trân, cùng nhau học bài bà nội dạy, đã thắng mẹ rất nhiều lần. Hơn nữa thằng nhóc chưa từng thấy mẹ đá bóng, do đó trong lòng nắm chắc phần thắng nên vô cùng vui vẻ nói: “Được ạ, được ạ!”
Sau khi các con ăn xong, hai vợ chồng dẫn các con ra sân chơi bóng đá, các con vốn rất thích đá bóng. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cha mẹ chơi cùng nên rất vui. Ngay cả cậu nhóc Vương Kiến Minh hơn một tuổi, mặc dù không biết đá bóng nhưng cũng vô cùng hào hứng khua tay múa chân, thỉnh thoảng lại cười lớn.
Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn mười giờ, Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương sự không nỡ thật đậm sâu.
Còn không đi làm thủ tục ly hôn thì không kịp mất.
Vương Văn Quảng đặt quả bóng trong tay xuống đất và nói với bọn trẻ: “Nghỉ ngơi một chút rồi cha mẹ đưa các con đến nhà cậu Lập Chí chơi nhé?”
Lúc này ba đứa trẻ đã quên phiền não sáng nay, đồng thanh nói: “Vâng ạ!”
Triệu Trân Trân dẫn Tứ Bảo vào phòng ngủ, cô tìm thấy chiếc áo khoác len màu hồng từ trong tủ, chiếc áo khoác này sau khi làm xong cô còn chưa mặc đến hai lần, nhìn vẫn còn mới tinh. Vốn dĩ soi gương cô trông tiều tụy lạ thường, nhưng sau khi mặc chiếc áo này, sắc mặt của cô trông tốt hơn nhiều.
Vương Văn Quảng nhìn cô chằm chằm mấy lần, cười nói: “Trân Trân, em thật đẹp, giống hệt như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”