Triệu Trân Trân cũng cười, bản thân trong gương vẫn coi như xinh đẹp trẻ trung, nhưng năm tháng không bỏ qua ai, khóe mắt đã có nếp nhăn.
Đưa bọn trẻ đi ly hôn rõ ràng không phải là một lựa chọn hay, đặc biệt là Kiến Dân và Kiến Quốc đã hiểu chuyện, ước chừng Kiến Xương cũng đã hiểu. Nói không chừng bọn trẻ sẽ khóc ngay tại chỗ, do đó hai vợ chồng quyết định gửi con đến nhà chú họ trước.
Hai vợ chồng Chu Thục Bình và Triệu Thanh Sơn mong đợi vợ chồng cô đến, vì vậy họ xin nghỉ ở nhà đợi, thấy bọn trẻ đến, họ vội vàng mang đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn ra, nói: “Trân Trân, cháu và Văn Quảng mau đi đi!”
Thực sự ngay khi tin tức về việc trong trường học bị điều đi được lan truyền, vợ chồng Triệu Thanh Sơn đã rất lo lắng cho cháu gái của mình. Nhưng thà phá hủy mười ngôi đền còn hơn một cuộc hôn nhân, cho dù họ lo lắng Triệu Trân Trân sẽ bị liên lụy nhưng cũng không khuyên cô ly hôn. Tuy nhiên sau đó tổ trưởng Trần đã đến từng nhà và khuyên mọi người vạch ra ranh giới rõ ràng, hơn nữa nhiều cặp vợ chồng trong trường đã thực sự ly hôn.
Triệu Thanh Sơn không thể ngồi yên được nữa. Triệu Trân Trân là một cô gái quê mùa ít học, cô đã làm việc chăm chỉ biết bao nhiêu mới có được ngày hôm nay, không ai hiểu rõ hơn người chú họ này. Nếu như Triệu Trân Trân ngốc nghếch không ly hôn thì không chỉ cô mà bọn trẻ cũng sẽ phải đi theo đến nông trường chịu khổ. Mặc dù làm vậy nghe cũng hay, vợ chồng đồng cam cộng khổ, nhưng cuộc sống này không phải chỉ để tạo danh tiếng phù phiếm.
Triệu Thanh Sơn cũng có tìm hiểu một chút về nông trường Thanh Hòa. Tuy nơi đó chiếm diện tích rất rộng, nhưng đất đai bên trong hầu như đều là đất bị nhiễm mặn, sản lượng cây trồng rất thấp, điều đến nhiều người như vậy, không biết sau này có thể cung cấp đủ khẩu phần lương thực hay không. Trải qua ba năm nạn đói nghiêm trọng, ông nhận thức sâu sắc rằng không có gì đáng sợ hơn cảnh chịu đói.
Vì vậy, ngay từ hôm kia Triệu Thanh Sơn và Chu Thục Bình đã nhân lúc Vương Văn Quảng không có nhà, đến khuyên Triệu Trân Trân một lần.
Cục dân chính nằm trên một con phố gần trường đại học, khi họ đến đã có một hàng người xếp hàng trước cửa sổ để ly hôn. Tuy nhiên có lẽ văn phòng cũng cho rằng có quá nhiều người nên mọi thủ tục đều được đơn giản hóa. Mặc dù có rất nhiều người, nhưng không lâu sau đã đến lượt bọn họ.
Khi đưa giấy đăng ký kết hôn đỏ thẫm ra, Vương Văn Quảng đột nhiên nhớ rằng bọn họ kết hôn cũng đăng ký ở đây.
Trong ký ức của anh, đó là một buổi sáng mùa xuân se lạnh, anh đã cùng Triệu Trân Trân đợi gần hai tiếng đồng hồ với cuốn sổ hộ khẩu mà nửa đêm mình trộm ở nhà và họ là người đầu tiên chạy đến đăng ký kết hôn.
Nhớ tới đây, người đàn ông bốn mươi tuổi lại rơi nước mắt.
Triệu Trân Trân có chút bối rối, thật ra cô cũng muốn khóc một trận thật lớn, nhưng cô biết khóc cũng vô ích. Cô đã sống hai kiếp rồi, không thể làm chuyện vô ích nữa, vì vậy cô cười nói: “Văn Quảng! Anh xem phía trước có phải là thầy Miêu của trường anh không?”
Vương Văn Quảng chợt nhận ra mình đang ở trong văn phòng của cục dân chính nên vội vàng lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Trở lại nhà Triệu Thanh Sơn lần nữa đã gần trưa, Chu Thục Bình đã nấu xong bữa trưa. Bọn trẻ ăn sáng sớm, lại chơi bóng với cha mẹ cả buổi sáng, Triệu Lập Chí lại mang chúng đi chơi trò đại bàng bắt gà. Hoạt động nhiều khiến bọn trẻ nhanh đói, do đó đã ăn cơm trước.
Vương Kiến Xương vẫn thích ăn đùi gà nhất, đặc biệt là món đùi gà hầm do bà Chu Thục Bình làm ăn rất ngon. Vừa thấy cha mẹ tới cậu bé đã vẫy hai bàn tay dính dầu mỡ nói: “Cha mẹ mau lại đây ăn cơm đi!”
Tiểu Kiến Minh được Chu Thục Bình bế, đang ăn cà rốt nghiền, cả miệng nhỏ đều là đồ ăn, nhìn có chút buồn cười, cậu nhóc cũng cười và kêu lên: “Mẹ! Cha!”