Trước mặt bàn lớn đầy món ăn ngon, nhưng hai vợ chồng lại chỉ ăn vài miếng rồi buông xuống.
Ăn xong về đến nhà, mấy đứa trẻ có thói quen ngủ trưa, rất nhanh đã lăn ra ngủ.
Nhưng bọn trẻ có sẽ không ngờ rằng đợi đến khi chúng tỉnh lại, cha Vương Văn Quảng đã rời khỏi nhà.
Bởi vì thực sự có quá nhiều người bị điều đi nên thực tế bắt đầu từ sáng hôm nay mọi người đã lần lượt bị áp giải đi, nhóm của Vương Văn Quảng là lượt cuối cùng.
Triệu Trân Trân đứng cách đó không xa, nhìn chồng mình có chút khó khăn đặt hai túi hành lý lên xe. Sau đó anh cũng ngồi lên xe, xe nổ máy, nhanh chóng lái ra khỏi cổng lớn.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy trái tim mình như bị xẻ làm đôi một cách tàn bạo.
Theo dòng người đi tiễn, vẻ mặt của Triệu Trân Trân có chút ngẩn ngơ đi về nhà. Không hiểu tại sao đi được nửa đường lại cảm thấy không đi nổi nữa, cô cúi người ngồi xổm xuống ven đường và vùi đầu thật sâu.
Nhưng cô không khóc.
Một lúc sau có người phát hiện ra cô.
“Là đồng chí Triệu Trân Trân sao?”
Triệu Trân Trân nhanh chóng đứng dậy, trưởng ban Trương và Lư Chí Vĩ đang đứng cách cô hơn một mét.
Cô cố nặn ra một nụ cười và nói: “Xin chào trưởng ban Trương!”
Trưởng ban Trương nhìn cô chằm chằm, quan tâm nói: “Cô không sao chứ?”
Triệu Trân Trân lại gượng cười, nói: “Lãnh đạo yên tâm, tôi không sao!”
Trưởng ban Trương lại thở dài, chuyện này cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể nói: “Đồng chí Triệu Trân Trân, sau này nếu gặp phải vấn đề gì trong cuộc sống hoặc công việc, tổ chức sẽ giúp đỡ đồng chí!”
Triệu Trân Trân quả thực có việc, cho dù không gặp trưởng ban Trương, cô cũng muốn nhanh chóng tới tòa thị chính một chuyến.
Nhưng cô liếc nhìn Lư Chí Vĩ đang đứng bên cạnh, vẫn nuốt lời muốn nói xuống, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo, vậy tôi không quấy rầy lãnh đạo làm việc nữa!”
Cô cúi đầu vội vàng đi về phía trước, nhưng ai ngờ mới đi được vài bước đã bị chặn lại.
“Cô đợi một chút!”
Nghe giọng nói của Lư Chí Vĩ nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng không thoải mái. Triệu Trân Trân bất đắc dĩ quay đầu, lạnh lùng nói: “Không biết lãnh đạo còn có chuyện gì?”
Lư Chí Vĩ nhìn cô chằm chằm trong hai giây, anh ta không thể không thừa nhận đồng chí nữ này quả thực rất xinh đẹp. Đẹp hơn nhiều so với người phụ nữ không biết xấu hổ như Mễ Lam, không thua gì một cô gái chưa chồng như Hoàng Anh, thậm chí còn quyến rũ hơn vài phần.
Cô thực sự giống như một bông hồng đã nở rộ, nhưng không biết mình đẹp.
Lư Chí Vĩ thu hồi ánh mắt của mình, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: “Đồng chí Triệu Trân Trân, cô làm việc dưới quyền của tổ trưởng Trần, phụ trách một số công việc hàng ngày của kịch hiện đại. Mấy ngày trước tôi đã đi thị sát đã bảo cô phụ trách liên hệ với thị chính, tại sao không thấy cô đi?”
Vốn dĩ Lư Chí Vĩ sẽ không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng lần này đã xảy ra chuyện, không ngờ một người phụ nữ ghê tởm như Mễ Lam lại đến gây chuyện! Nếu không trông thấy Triệu Trân Trân, anh ta còn không nhớ ra, nhưng bây giờ sau khi trông thấy cô anh ta đột nhiên nghĩ rằng nguồn gốc của mọi chuyện đều là do nhất thời đổi người.
Mặc dù Lư Chí Vĩ chưa từng thích bất kỳ cô gái nào, nhưng nếu như có cô gái nào thích anh ta, anh ta đều biết. Huống hồ Hoàng Anh cũng không hề che giấu ánh mắt rực lửa của mình khi nhìn anh ta, chuyện rõ ràng như vậy chắc chắn những người khác đều nhận ra. Cho nên trong cái gọi là tiệc chiêu đãi ngày hôm đó, lão cáo già Trần Hữu Tùng mới sắp xếp để Hoàng Anh chăm sóc anh ta. Ở trước mặt cô gái thích mình, hơn nữa Hoàng Anh lại ân cần chu đáo như vậy khiến anh ta nhất thời buông bỏ cảnh giác, nếu không căn bản sẽ không say. Nếu anh ta không say thì người phụ nữ nham hiểm Mễ Lam kia căn bản sẽ không có bất kỳ cơ hội nào!