Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278:

Chương 278:

Đương nhiên, mặc dù Hoàng Anh đã phản ánh một số tình huống, nhưng chuyện này cho dù cô ta không nói, anh ta cũng sẽ từ từ phát hiện ra!

Nhưng nếu như để Triệu Trân Trân phụ trách thì sẽ không như vậy. Đồng chí nữ này đừng nói là thiện cảm, đối với anh ta vô cùng thờ ơ, nhưng càng như vậy lại càng có thể khiến anh ta duy trì sự bình tĩnh, phỏng chừng sau này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Triệu Trân Trân trả lời bằng giọng nói lạnh lùng: “Mấy hôm trước bọn trẻ nhà tôi bị ốm, tôi đã xin tổ trưởng Trần cho nghỉ, nhưng tôi không dám làm chậm trễ công việc của các lãnh đạo nên đã bàn giao chuyện này cho đồng chí Hoàng Anh!” Nói xong lại nói thêm một câu: “Các lãnh đạo đã quyết định khi nào đến xem kịch hiện đại của tổ công tác chúng tôi chưa?”

Lư Chí Vĩ cau mày, tình huống hiện tại, anh ta dự định nhanh chóng trở về Bắc Kinh. Hôm nay đến kiểm tra công tác điều đi của đại học cũng là do trưởng ban Trương lôi kéo anh ta đến.

Không chỉ trường đại học, toàn bộ thành phố Bình Thành đã phát động phong trào mạnh mẽ. Nhiều đơn vị đã sàng lọc không ít phần tử giai cấp tư sản và những phần tử phá hoại tiềm năng. Theo lời trưởng ban Trương, xe sắp xếp điều đi mấy ngày nay đã được chuẩn bị từ nửa tháng trước, thận chí có nơi xe ngựa và xe bò còn được sử dụng chung với nhau.

Không thể không nói, lần này thị trưởng Trần lại đi trước một bước. Lư Chí Vĩ rất nghi ngờ, nếu như anh ta tiếp tục ở lại Bình Thành, ba bản báo cáo vấn đề liên quan đến Bình Thành mà anh ta viết đều sẽ phải lôi ra viết lại. Trong tình huống này, anh ta nào còn hứng thú với kịch hiện đại?

Vậy nên lạnh lùng nói: “Nếu như có sắp xếp sẽ thông báo trước cho các cô!”

Lúc này một cán sự trẻ tuổi chạy tới nói: “Trưởng ban Trương, chủ nhiệm Lư, xe đã tới rồi!”

Trưởng ban Trương xua tay với Triệu Trân Trân.

Về đến nhà, bọn trẻ vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng hai vợ chồng Triệu Thanh Sơn không yên tâm, đã ngồi đợi ở phòng khách.

Chu Thục Bình nhìn thấy sắc mặt của cô rất khó coi, hai mắt đỏ hoe, chắc mấy đêm liền không được nghỉ ngơi thoải mái nên có chút đau lòng nói: “Trân Trân, bọn trẻ tỉnh dậy thì có thím và chú con rồi. Con mau đi nghỉ ngơi một lát đi, chịu đựng như thế này không ổn đâu!”

Triệu Trân Trân gật đầu và nằm xuống giường mà không cởi áo khoác.

Lúc đầu, đầu óc cô rối bời không, làm sao cũng không thể ngủ được. Nhưng sau đó cô nghĩ về bốn đứa con của mình, nghĩ tới ngày mai là thứ hai, cô còn phải đi làm. Chồng Vương Văn Quảng đã đi rồi, nhưng gia đình vẫn phải sinh hoạt bình thường. Cô là trụ cột của gia đình, không thể, cũng không có tư cách gục ngã.

Triệu Trân Trân đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Cô hốt hoảng ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy Tiểu Kiến Minh vẫn đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Triệu Trân Trân cảm thấy hơi khát nước, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra phòng ngoài, chợt phát hiện chú và thím vẫn chưa rời đi. Hai vợ chồng ngủ trên ghế sô pha chật hẹp cả đêm, bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

Trong lòng cô trào dâng một niềm ấm áp và xúc động.

Sau khi uống một cốc nước và rửa mặt xong, Triệu Trân Trân vội vàng vào bếp, vẫn còn một ít bánh chiên từ hôm qua, hâm nóng lại là có thể ăn được. Hấp thêm một chiếc bánh trứng cho Tứ Bảo, sau đó nấu một nồi canh trứng rong biển là gần như hoàn thành. Cô vừa mới nấu xong bữa sáng đơn giản thì Triệu Thanh Sơn và Chu Thục Bình cũng tỉnh dậy.

Trông thấy dáng vẻ có chút mệt mỏi của chú và thím, Triệu Trân Trân nói: “Chú thím, nhanh ăn một chút rồi mới về. Đợi một chút nữa bọn trẻ tỉnh dậy, cháu sẽ đưa Tứ Bảo đến nhà trẻ trước, sau đó đưa Kiến Xương đi. Hai đứa lớn không cần đưa, sẽ không bị trễ giờ làm đâu ạ!”

Bình Luận (0)
Comment