Chu Thục Bình ngáp một cái nói: “Được, tối nay cháu không cần nấu cơm, đến nhà thím ăn đi!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Trước đây Vương Văn Quảng thường không ở nhà, nhưng có mẹ Trương giúp đỡ. Sau này mẹ Trương đi rồi, Vương Văn Quảng ý thức được việc ở bên con cái nên sẽ từ chối mọi cuộc gặp mặt xã giao không quá quan trọng, đi làm về sớm giúp cô chăm con. Vậy nên ngày trước mặc dù trong nhà có bốn đứa trẻ, Triệu Trân Trân cũng không cảm thấy quá mệt.
Nhưng bây giờ cô thực sự phải một mình nuôi bốn đứa trẻ nên cô lập tức cảm thấy sự khác biệt.
Từ sáng sớm đã như đánh trận. Cô dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, chăm sóc đứa thứ tư, giục ba đứa lớn tự đánh răng rửa mặt, ăn uống rồi lần lượt đi gửi hai đứa nhỏ. Lên tới đơn vị thường mệt đến cả người đổ mồ hôi, thực ra chuyện này cũng không có gì to tát. Điều khiến cô đau đầu nhất chính là bọn trẻ bắt đầu nhớ cha, nhiều lúc sẽ đòi gặp cha.
Sáng nay Tiểu Kiến Minh dậy rất sớm, Triệu Trân Trân đút cho cậu nhóc một bình sữa bột. Cậu nhóc trèo xuống giường và bắt đầu chơi với các khối xếp hình trong phòng khách. Triệu Trân Trân thấy dáng vẻ ngoan ngoãn vui vẻ của cậu nhóc nên không chút lo lắng đi giặt quần áo trong sân, nhưng mới giặt được một nửa, cô đã nghe thấy tiếng khóc của đứa con trai út.
Cô vội vã lau tay chạy vào phòng, những khối xếp hình nhiều màu sắc vương vãi khắp nơi. Tiểu Kiến Minh mím chặt miệng khóc lớn, vừa nhìn thấy mẹ đã hét lên: “Mẹ ơi, con nhớ cha! Con muốn cha cơ!”
Triệu Trân Trân đưa tay bế cậu út lên, lau nước mắt cho cậu nhóc và nói: “Tứ Bảo, không phải mẹ đã nói với con rồi sao. Cha đi công tác, rất lâu mới có thể quay về. Đợi Tứ Bảo cao lớn như cha, cha sẽ quay về!”
Tiểu Kiến Minh nghe thấy những lời này càng không vui, càng ra sức hét to hơn: “Không! Con muốn cha cơ! Cha sẽ ghép cho con một tòa lâu đài lớn!”
Triệu Trân Trân kiên nhẫn ngồi xổm xuống nói với con: “Tứ Bảo, mẹ cũng biết ghép lâu đài lớn, mẹ ghép cho con một cái, có được không?”
Biểu cảm của Tiểu Kiến Minh vẫn không quá hài lòng, nhưng cũng không khóc nữa.
Triệu Trân Trân nghiêm túc loay hoay với các khối gỗ, rất nhanh đã ghép xong, cô mỉm cười nói: “Tứ Bảo, con xem có đẹp không?”
Tiểu Kiến Minh nhìn nó bĩu môi mấy cái, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé ra đẩy, tất cả các khối gỗ đều đổ xuống. Cậu bé vẫn chưa nguôi giận, lại giơ chân đạp hai phát, nói: “Không đẹp! Không phải như vậy, con muốn cha cơ!”
Cậu bé vừa hét vừa khóc lớn.
Triệu Trân Trân bế con trai lên, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cậu nhóc và nói: “Tứ Bảo ngoan không khóc nữa, có phải Tứ Bảo nhớ cha không?”
Tiểu Kiến Minh gật đầu giàn dụa nước mắt.
Triệu Trân Trân cúi đầu hôn lên gò má đẫm nước mắt của con trai, nói: “Mẹ cũng nhớ cha, nhưng mẹ không khóc, Tứ Bảo cũng sẽ không khóc nhé? Đợi hôm nay sau khi con đi học về, mẹ sẽ viết một bức thư cho cha, nhân tiện nói Tứ Bảo rất nhớ cha, có được không nào?”
Ngay khi đặt chân đến đất thủ đô, Lư Chí Vĩ đã cảm thấy ngay cả hít thở vô cùng thoải mái. Vốn nghĩ rằng chuyến đi Bình Thành lần này là mở mày mở mặt, nhưng không ngờ lại khiến anh ta ghê tởm tới vậy. May mà cô gái không biết xấu hổ kia cuối cùng cũng lùi bước, nếu không thì thực sự phải mang thứ bực mình như thế trở về, vậy thì sau này ở thủ đô anh ta còn sống kiểu gì được nữa, sẽ mất hết mặt mũi!
Đi tàu hỏa gần hai mươi tiếng, mặc dù là giường nằm nhưng vẫn rất mệt mỏi. Ăn uống không tốt thì không nói, bên cạnh lại còn có hai người đáng ghét. Hai người này không ngừng thảo luận với anh ta về tình hình công việc ở Bình Thành. Nói là thảo luận nhưng trên thực tế chẳng qua chính là nói cho anh ta nghe. Tóm lại là hai người bọn họ liên tục nói dưới sự lãnh đạo của Trần Hữu Tùng, Bình Thành đâu đâu cũng tốt, theo bọn họ thì quả thực là Bình Thành phải được đánh giá tiên tiến.