Bọn họ càng nói như vậy, trong lòng Lư Chí Vĩ càng không đồng ý.
Mặc dù ba trang báo cáo trước đó anh ta viết về vấn đề của Bình Thành quả thực phải viết lại, nhưng nếu mà nói Bình Thành chẳng có vấn đề nào thì căn bản là không thể nào!
Anh ta vắt hết óc suốt quãng đường, thì cuối cùng cũng nghĩ ra một vấn đề mới. Vấn đề lớn nhất của Trần Hữu Tùng này là “chủ nghĩa hình thức”! Quả thực quy mô phát triển của tổ công tác Bình Thành rất lớn, cũng làm một cách cụ thể một số công việc. Những phần tử phá hoại giai cấp tư sản và những phần tử tiềm ẩn hết thảy đều bị điều xuống cơ sở rèn luyện. Điều này nghe cũng không tệ, nhưng!
Hình phạt đối với những phần tử phá hoại này tuyệt đối không thể chỉ là điều xuống cơ sở rèn luyện một cách cứng nhắc, mà phải tiếp tục đào sâu sự khác biệt và mức độ! Cách làm của Trần Hữu Tùng quá đơn giản, để những người này đi cải tạo lao động là được rồi à? Một số phần tử phá hoại chỉ đơn thuần cải tạo lao động thì gần như là không đủ!
Căn cứ vào điểm này, Trần Hữu Tùng vẫn khó thoát khỏi sự nghi ngờ bao che cho những phần tử giai cấp tư sản!
Lư Chí Vĩ quyết định trong bài báo cáo mới này phải chú trọng nhấn mạnh điểm này.
Tàu hỏa đến trạm đúng giờ, Lư Chí Vĩ không chút tự giác và nhiệt tình của người bản địa, xuống tàu đã mang theo hai thư ký nghênh ngang mà đi.
Trưởng ban Trương và phó thị trưởng La nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta mà cười nhẹ, trưởng ban Trương nói: “Phó thị trưởng La, nhà khách hẳn là đã sắp xếp xong, nhưng cũng đã trưa rồi, không bằng chúng ta tìm một tiệm cơm gần đây ăn cơm trước?”
Phó thị trưởng La gật đầu, cầm chiếc túi lớn luôn mang theo bên mình.
Lần đến kinh đô này là bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hai người đều không mang người đi theo. Tuy nhiên, trước đây trưởng ban Trương đã không ít lần đi theo thị trưởng Trần đến thủ đô. Phó thị trưởng La cũng không phải lần đầu đến, nên hai người cũng tính là quen thuộc với đường xá, rất nhanh đã tìm được một tiệm cơm quốc doanh, gọi hai bát mì lớn nóng hổi để ăn.
Phó thị trưởng La là người gốc Bình Thành, cha mẹ đều là ngư dân, hiện nay trong nhà vẫn để một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Từ nhỏ đã quen ăn hải sản, ông ta gắp một sợi mì lên, có chút ghét bỏ nói: “Vừa đắt vừa không ngon! Chúng ta làm xong việc thì trở về sớm thôi!”
Trưởng ban Trương gật đầu nói: “Đợi chúng ta “xem kịch” xong thì lập tức trở về!”
Sau khi về nhà, Lư Chí Vĩ vội vàng vọt đi tắm rửa, ngay cả cơm cũng không ăn đã bắt đầu viết báo cáo.
Tư lệnh Lư nhìn thấy con trai tiến bộ như vậy thì rất vui mừng. Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng ông ta vẫn chọn giữ im lặng. Tuy nhiên ông ta luôn cảm thấy Lư Chí Vĩ đi Bình Thành một chuyến về dường như gầy đi không ít, dặn dò cảnh vụ mang đồ ăn đã nấu xong vào phòng cho con trai.
Lư Chí Vĩ vốn không muốn ăn, anh ta muốn tập trung viết xong bài báo cáo trước. Tuy nhiên lúc một đĩa vịt quay có màu sắc hương vị hoàn hảo được mang đến, anh ta đột nhiên cảm thấy rất đói. Tính ra mấy ngày nay chăm chỉ ở Bình Thành, cơ bản chưa có bữa ăn ngon nào!
Anh ta đặt bài báo cáo mới viết được một nửa xuống, xé một đùi vịt ăn ngấu nghiến.
Ăn xong, Lư Chí Vĩ lại bắt đầu viết báo cáo, không biết là việc ngắt quãng đã ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ hay là vốn dĩ không có sự sắp xếp tốt mà anh ta đột nhiên cảm thấy Trần Hữu Tùng quá xảo quyệt. Khách quan mà nói, trong tình hướng không có bằng chứng này thì buộc tội ông ta là bao che phần tử phá hoại thì có chút miễn cưỡng.
Hơn nữa cũng không phải là anh ta nói cái gì thì lãnh đạo sẽ tin như thế.
Lư Chí Vĩ có chút bực bội ném bút xuống, nằm dài trên giường suy nghĩ rất lâu mới xem như là miễn cưỡng xếp rõ ràng mạch suy nghĩ.