Bài báo cáo này anh ta viết trong vài giờ, thẳng đến trời tối mới viết xong.
Tư lệnh Lư cả buổi chiều đều uống trà nghe bình thư ở trong phòng khách, nghe thấy con trai cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng, lập tức cười hỏi: “Chí Vĩ, chuyến đi này có mệt không?”
Lư Chí Vĩ trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nhè nhẹ gật đầu.
Cha mẹ nào cũng đều thấy con mình tài giỏi cả, đặc biệt là tư lệnh Lư còn rất cưng chiều đứa con trai này. Theo ông ta, sự thay đổi trong mấy tháng gần đây của Lư Chí Vĩ rất đáng kinh ngạc. Trước đây lúc điều tạm đến Bình Thành, thoạt nhìn thì là cán bộ chưa có kinh nghiệm nhưng gần đây thì thấy trầm ổn hơn rất nhiều, cũng đã có chút tác phong của một người làm lãnh đạo.
Tư lệnh Lư lại cười nói: “Ngày mai là chủ nhật, con ở nhà nghỉ ngơi một ngày, muốn ăn gì thì nói với Tiểu Trần!”
Lư Chí Vĩ gật đầu nhưng lại lắc đầu nói: “Cha! Tình hình ở Bình Thành khá là đặc biệt, con đã viết xong báo cáo công tác, dự định ngày mai sớm đến nhà cục trưởng Từ báo cáo!”
Tư lệnh Lư nhíu mày hỏi: “Bình Thành có vấn đề gì sao?”
Tư lệnh Lư đánh giá rất cao năng lực của người cháu Trần Hữu Tùng này, ban đầu đã rất muốn lôi kéo nên trước đây mới điều tạm Lư Chí Vĩ đến Bình Thành. Nhưng không ngờ là hai người tính khí bất hòa, Lư Chí Vĩ tuổi trẻ hung hăng, Trần Hữu Tùng cũng chưa đủ lớn đến mức có thể bao dung mọi thứ, thế là hai bên náo loạn rồi tan rã trong không vui.
May mà Lư Chí Vĩ đủ lanh lợi bắt được cơ hội tốt, bây giờ xem ra, lời đề nghị lúc trước của Trần Hữu Tùng gợi ý Lư Chí Vĩ trở lại thủ đô là đúng.
Vì vậy bây giờ cảm xúc của ông ta đối với Trần Hữu Tùng rất phức tạp. Là con trai của chiến hữu đã mất, đương nhiên ông ta hy vọng con đường làm quan của Trần Hữu Tùng sẽ càng ngày càng tốt. Nhưng rõ ràng với thực tại, bởi vì con trai cả của mình không quá hăng hái tranh giành, con trai út bây giờ lại có chút ẩu tả nên ông ta không hy vọng chênh lệch hai bên sẽ là quá lớn.
Lư Chí Vĩ không trả lời câu hỏi này của tư lệnh Lư, anh ta trầm ngâm một lát rồi quay về phòng lấy ra bài báo cáo bản thân tự viết.
Tư lệnh Lư sau khi xem xong thì chân mày nhíu càng sâu.
May mà đây là bài báo cáo con trai của ông ta viết, nếu đổi lại là cấp dưới của ông ta viết thì đoán chừng ông ta đã sớm tức giận mắng cho một trận. Mọi người đều nói người xuất thân từ quân đội thì tác phong rất khắt khe, thực tế không phải là như vậy, chỉ là họ đã nhìn rõ bản tính của con người tàn khốc nhất ở trên chiến trường, cho nên họ mới không thể chấp nhận những vấn đề dù chỉ là nhỏ nhất.
Mặc dù bài báo cáo của con trai viết rất có tính khiêu khích, cũng cung cấp một số tình hình khách quan của Bình Thành. Nhưng nếu muốn dựa vào một vài việc này mà đã xác định Trần Hữu Tùng tội danh bao che thì vẫn quá thiếu hụt chứng cứ! Ông ta hiểu tính cách của lão Từ kia, mặc dù phong cách làm việc có hơi nóng vội, nhưng khẳng định là sẽ không tin lời nói một phía của con trai ông.
Ông ta trầm mặc vài giây rồi nói: “Bài báo cáo này của con viết có vấn đề. Chí Vĩ, ngày mai không được phép đi đâu, chỉnh sửa bài báo cáo này cho tốt trước đi đã!”
Lư Chí Vĩ thực ra cũng mơ hồ ý thức được rồi, nhưng trước mặt cha vẫn mạnh miệng nói: “Có thể là cách thể hiện của con có chút vấn đề, nhưng Bình Thành chính xác là có vấn đề, Trần Hữu Tùng đang tạo ra chủ nghĩa hình thức!”
Tư lệnh Lư tắt radio, kiên nhẫn nói: “Chí Vĩ, cha biết tổ công tác của các con và những nơi khác không giống nhau, làm gì cũng nhanh chóng, các con mấy tháng nay chính xác là vì quốc gia và nhân dân diệt trừ không ít các phần từ phá hoại ẩn nấp trong Đảng và nhân dân .