Nhưng Trần Hữu Tùng không giống như thế, cha biết con và cậu ta có thể có cách nhìn nhận không giống nhau. Điều này cũng rất bình thường, nhưng việc này thuộc về mâu thuẫn nội bộ của Đảng, con phải biết rằng bao che và tạo ra chủ nghĩa hình thức là khác nhau. Bài báo cáo kia của con không được đề cập đến bao che mà nên tập trung phân tích phương pháp công tác và chiều sâu công việc, làm như vậy thì cho dù con không đề cập đến chủ nghĩa hình thức thì lão Từ cũng nhận ra điểm này!”
Lư Chí Vĩ gật đầu, thực ra anh ta cũng từng nghĩ đến, hơn nữa còn viết ra dàn ý. Nhưng sau khi viết xong thì luôn cảm thấy không đủ sức thuyết phục cho nên đã bỏ đi.
Sáng ngày hôm sau, không chỉ là Lư Chí Vĩ không ra ngoài mà trưởng ban Trương và phó thị trưởng La cũng không ra ngoài, họ ở nhà khách nghỉ ngơi một ngày. Tài liệu của phó thị trưởng La đều là do thư ký chính phủ giúp sắp xếp lại, trưởng ban Trương bên này lại khá phiền phức, dù sao bản thân chuyện của Mễ Lam cũng là ngoài ý muốn.
Anh ta lưu lại toàn bộ chứng cứ liên quan, còn viết báo cáo về ngọn nguồn và tất cả các chi tiết của sự việc.
Mặc dù việc này nói ra không tính là phức tạp nhưng mỗi chi tiết đều không thể sai sót, đều phải cân nhắc đắn đó một chút. Vị cục trưởng Từ này không phải Lư Chí Vĩ dễ lừa gạt kia, đôi mắt sắc bén như chim ưng, lời nói dối muốn trót lọt thì mọi phương diện đều phải biên tập toàn vẹn.
Cũng may mà việc này xảy ra ở Bình Thành, nếu mà ở thủ đô thì e rằng không thể giấu được tai mắt của nhiều người.
Dù gì thì một vở kịch có hoàn mỹ tới mấy thì vẫn chỉ là một vở kịch.
Sáng thứ hai, Lư Chí Vĩ tinh thần phấn chấn đi làm. Ngay khi đến đơn vị thì đã đến phòng làm việc của lãnh đạo báo cáo, cục trưởng Từ vội vàng xem qua bài báo cáo một lượt, hỏi một số tình hình cơ bản của Bình Thành. Lư Chí Vĩ làm theo lời căn dặn của cha, lãnh đạo hỏi cái gì trả lời cái đó, không chủ động nói nhiều hơn một câu. Cuối cùng cục trưởng Từ xem ra rất hài lòng, còn động viên anh ta mấy câu.
Tâm trạng anh ta rất tốt, vừa ngồi trước bàn làm việc thì hai người làm anh ta chán ghét đã đến.
Đến thủ đô đã là địa bàn của mình rồi, thái độ Lư Chí Vĩ kiêu ngạo hơn lúc ở Bình Thành rất nhiều. Anh ta có hơi lãnh đạm mời trưởng ban Trương và phó thị trưởng La ngồi xuống.
Trưởng ban Trương cười nói: “Chủ nhiệm Lư, cục trưởng Từ có ở đây không, làm phiền cậu giới thiệu một chút!”
Lư Chí Vĩ cầm lấy văn kiện ở trên bàn đã lật hai trang mới ngẩng đầu nói: “Được thôi, cục trưởng Từ đang ở đây, vậy bây giờ đi theo tôi!”
Thực ra, dựa vào cấp bậc của phó thị trưởng La thì căn bản không cần người giới thiệu, trực tiếp báo tên lên thư ký cũng sẽ được sắp xếp gặp mặt. Nhưng trưởng ban Trương nghĩ rằng việc này có liên quan đến Lư Chí Vĩ thì tốt nhất vẫn là anh ta nên có mặt.
Cục trưởng Từ rất bất ngờ khi phía Bình Thành vậy mà cử người đến, nhưng ông ta quanh năm ở thủ đô, tình hình phía dưới rất khó đích thân đi tìm hiểu, cơ sở có thể có người đến cũng không tệ. Do đó một mặt cẩn thận xem qua báo cáo công tác của phó thị trưởng La, một mặt không ngừng đặt ra các câu hỏi của bản thân.
Những câu hỏi mà ông ta đưa ra phần lớn đều liên quan đến nội dung của tổ công tác. Về điểm này trưởng ban Trương là rõ nhất, do đó câu trả lời rất rõ ràng. Hơn nữa chi tiết đặc biệt xác thực, nghe có vẻ là người tương đối siêng năng, cục trưởng Từ rất hài lòng.
Lư Chí Vĩ thực ra cũng rất muốn nghe hai con người đáng ghét này báo cáo công tác như thế nào. Bây giờ nghe được hai người này lần lượt khoe khoang, khen Bình Thành là có một không hai, trong lòng rất không thể chấp nhận được.