Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284:

Chương 284:

Nhưng tài liệu này do Bình Thành đưa ra quả thực quá đầy đủ, không có điểm nào để bắt bẻ!

Ánh mắt cục trưởng Từ nhìn Lư Chí Vĩ, nói: “Tiểu Lư, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Lư Chí Vĩ đương nhiên là thề thốt phủ nhận, anh ta nói: “Việc này hoàn toàn không có thật! Cục trưởng Từ, đây là bọn họ vu cáo hãm hại!”

Cục trưởng Từ nhíu mày, trầm mặc mấy giây rồi nói với trưởng ban Trương: “Được rồi, tôi biết rồi, các cậu trở về Bình Thành nhất định phải trấn an tốt cảm xúc của đồng chí nữ kia, bảo cô ấy đừng làm ra bất kỳ hành động quá khích nào. Tiểu Lư ở bên này tôi sẽ xử lý!”

Phán quyết một việc không thể dựa vào trực giác của con người, cục trưởng Từ cẩn thận xem lại từ đầu đến cuối bản báo cáo kia một lần, trong lòng ông ta đã có kết luận của bản thân. Nếu việc này là thật, vậy thì có thể là Lư Chí Vĩ tuổi trẻ bồng bột làm ra chuyện sai trái. Còn nếu không phải là thật vậy thì thị trưởng Trần kia đã làm một cái bẫy hao tổn công sức lớn như thế với mục đích chính là lật đổ Lư Chí Vĩ.

Nói cách khác, Lư Chí Vĩ khẳng định là đã làm việc quá đáng ở Bình Thành! Hơn nữa đã chọc giận thị trưởng Trần, nếu không, dựa vào hiểu biết của ông ta về thị trưởng Trần, thì thị trưởng Trần sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy.

Bất luận là tình huống nào thì Lư Chí Vĩ này đều không thể trọng dụng nữa. Mặc dù nhiều ít cũng có chút năng lực nhưng cuối cùng vẫn là quá trẻ, hơn nữa tính khí của anh ta cũng xấu tính y như tư lệnh Lư! Ban đầu cục của bọn họ chuẩn bị thành lập khá vội vàng, trong phương diện sử dụng người cũng như thế. Bây giờ thì khác rồi, tổ công tác của bọn họ hưng thịnh, rất nhiều người chen chúc vỡ đầu muốn vào làm.

Sau nửa tháng, Lư Chí Vĩ đột nhiên nhận được thông báo, bởi vì điều chỉnh công việc nên khu vực Bắc Hoa trong tay anh ta buộc phải giao lại. Vốn dĩ anh ta vẫn cho rằng là đổi chỗ công tác, nhưng mà khi anh ta giao đi rồi thì không có ai giao lại gì cho anh ta. Sau đó văn phòng lại ra thông báo, nội dung công việc của anh ta cũng thay đổi, trở thành chủ nhiệm văn phòng hành chính.

Mặc dù cấp bậc không thay đổi nhưng anh ta chỉ phụ trách xử lý các công việc thường ngày của tổ công tác. Tức là, từ cương vị có thực quyền đổi thành cương vị phục vụ hậu cần.

Lư Chí Vĩ đương nhiên không phục, nhưng mà ngoài không phục ra thì cũng không có cách nào khác.

Bởi vì công việc trong thời gian gần đây của tổ công tác đại học Bình Thành biểu hiện tương đối xuất sắc, thị chính không những đưa ra lời khen ngợi mà còn tăng tiền lương của bọn họ lên nửa bậc. Triệu Trân Trân sau khi chuyển đến trường đại học thì tiền lương một tháng là sáu mươi tư tệ, bây giờ được tăng thêm nửa bậc thì một tháng có thể nhận được bảy mươi lăm tệ.

Mặc dù không tính là nhiều nhưng quả thực cũng đủ nuôi dưỡng bốn đứa nhỏ.

Lúc trước chi tiêu trong nhà luôn rất eo hẹp, đó là vì Vương Văn Quảng là một người chú trọng ăn mặc, không những bản thân phải ăn ngon mặc đẹp mà các con cũng phải theo tiêu chuẩn như vậy, cho nên tiêu xài rất nhiều. Bây giờ áo quần mà bốn đứa trẻ mặc đều là Triệu Trân Trân tự mình dùng vải thừa may, giày cũng mua giày thể thao bình thường nên cũng không tiêu quá nhiều tiền.

Về phần bản thân Triệu Trân Trân thì cô càng không mua sắm áo quần mới cho chính mình.

Tính đi tính lại thì cũng chỉ có khoản chi tiêu cho việc ăn uống là tốn kém nhất, nhưng bởi vì các con đều đang tuổi ăn tuổi lớn nên cô cũng không thể quá mức tiết kiệm. Nhưng mỗi tháng năm mươi tệ cũng đã đủ rồi, lại dùng năm tệ sinh hoạt phí, mỗi tháng còn có thể dư ra hai mươi tệ. Cơ bản không khoa trương giống mẹ chồng Tào Lệ Quyên nói, cứ như thể dựa vào tiền lương của cô không thể nuôi nổi các con.

Bình Luận (0)
Comment