Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285:

Chương 285:

Chủ nhật tuần này, bởi vì trong nhà hết đồ ăn, Triệu Trân Trân sáng sớm đã dẫn bốn đứa nhỏ ra ngoài mua đồ ăn.

Trên đường trở về, Kiến Dân nhận ra đầu cô đầy mồ hôi nên nói: “Mẹ ơi! Túi lương thực này rất nặng phải không ạ? Hay là mẹ đặt xuống, con và mẹ cùng nhau khiêng nhé!”

Triệu Trân Trân cười với con trai cả hiểu chuyện, cô nói: “Không cần đâu, mẹ có thể mang được, con dắt các em đi. Nào, chúng ta lại đến cửa hàng thực phẩm phụ để mua đồ, xem thử có kẹo sữa Thỏ Trắng không. Nếu có chúng ta sẽ mua một ít, được không nào?”

Vương Kiến Xương thích ăn kẹo sữa nhất, lập tức lớn giọng nói được!

Kiến Quốc và tiểu Kiến Minh cũng rất vui, chỉ có Vương Kiến Dân hơi lo âu nói: “Mẹ ơi, mẹ còn tiền không ạ?”

Thấy đã sắp tới cửa hàng bán thực phẩm phụ, Triệu Trân Trân đặt túi lương thực trên vai xuống, cười nói: “Có chứ, mỗi tháng mẹ đều được phát lương, Kiến Dân yên tâm nhé!”

Vương Kiến Dân mặc dù gật đầu nhưng vẫn giữ hoài nghi nhất định về việc này.

Vốn dĩ Vương Kiến Dân dù là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng một cậu bé tám tuổi cũng không thể bận tâm đến việc trong nhà không có tiền, mà việc này chính là chị Lưu nhà hàng xóm bới móc ra.

Người mà chị Lưu này sợ nhất là chồng mình, từ lúc Lưu Chí Cường nghiêm khắc yêu cầu chị ta không được kiếm chuyện làm phiền nhà Triệu Trân Trân thì chị ta thực sự không dám sang nhà cô dù chỉ một lần. Nhưng lần này nhiều người ở trường bị điều xuống cơ sở rèn luyện như thế, người ở trong nhà ăn bọn họ cả ngày ngồi lê đôi mách, bàn luận từ nhà này đến nhà khác. Nói đến nhà hiệu phó Vương Văn Quảng, rất nhiều người đều tỏ ra đồng cảm với Triệu Trân Trân.

Một người phụ nữ chăm sóc bốn đứa con, đứa nhỏ nhất chỉ mới hơn một tuổi. Chuyện vất vả thì chưa nói tới, con cái phải ăn phải uống phải mặc, tiền lương của một người làm sao có thể đủ?

Chị Lưu cũng cảm thấy nhà họ Vương có chút đáng thương, nhưng chị ta không dám tìm Triệu Trân Trân. Đúng lúc ở đầu ngõ nhỏ gặp Kiến Dân và Kiến Quốc tan học về nhà thì ngăn hai đứa nhỏ lại tùy tiện nói một lần.

Vương Kiến Quốc không để tâm nhưng Vương Kiến Dân thì lại ghi nhớ.

Vì thế mà đứa nhỏ này luôn lo lắng rằng mẹ không có tiền.

Triệu Trân Trân mua xong tương chua và kẹo sữa thì bỏ đồ vào túi lưới rồi đưa cho đứa đầu và đứa hai cầm, còn bản thân mang lương thực trên lưng chuẩn bị đi về nhà. Bỗng nhiên nhìn thấy chủ nhiệm Tùy đi đến bên này, cô có chút khó hiểu. Hai vợ chồng Thẩm Lỵ Lỵ không sống ở gần đây, sao lại chạy đến đây mua đồ?

Chủ nhiệm Tùy cười với cô, nói: “Trân Trân, để tôi giúp cô!”

Triệu Trân Trân không khách sáo với anh ta, thực sự hạ túi lương thực từ trên lưng xuống đưa cho anh ta, mỉm cười nói: “Anh đi đâu vậy?”

Chủ nhiệm Tùy cười một cái, nói: “Tôi chính là đến tìm cô, có chút chuyện muốn bàn bạc với cô!”

Triệu Trân Trân buột miệng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Chủ nhiệm Tùy trả lời: “Chuyện công việc thôi, đến nhà cô rồi nói!”

Những ngày qua Triệu Trân Trân rất bận, ngoài công việc và chăm sóc các con, căn bản không có thời gian để quan tâm đến chuyện của người khác. Có điều, cuối tuần trước chị Quách đến thăm cô, đã kể hết mọi chuyện mới nhất gần đây của xưởng bông nhà nước cho cô nghe rồi. Trong đó có một chuyện lớn nhất chính là xưởng phó Lưu bởi vì chấn thương nên đã xin nghỉ hưu sớm, chủ nhiệm Tùy được nâng lên làm xưởng phó, chủ yếu là quản lý tiêu thụ và sản xuất.

Đối với một xưởng lớn mấy nghìn người mà nói, tiêu thụ và sản xuất là hai bộ phận được coi là quan trọng nhất. Bình thường mà nói, đều là xưởng trưởng sẽ tự mình phụ trách bộ phận tiêu thụ, về sản xuất được xưởng phó chuyên môn phụ trách, rất ít khi xưởng phó vừa nhận chức mà đã tiếp quản cả hai bộ phận.

Bình Luận (0)
Comment