Có thể thấy được sự coi trọng của cấp trên đối với chủ nhiệm Tùy, có lẽ thêm hai năm nữa thì xưởng trưởng Tạ cũng nghỉ hưu, chủ nhiệm Tùy chính là người duy nhất tiếp quản rồi.
Ngoài ra, trong xưởng vẫn rất là bận rộn. Không thể không nói, chất liệu vải voan được chủ nhiệm Tùy nghiên cứu ra nhận được rất nhiều sự ủng hộ! Mặc dù hiện tại không phải là mùa mặc đồ voan, nhưng vì giá cả của chất vải này và vải mỏng tầm trung là như nhau, hoàn toàn có thể được coi là đồ chất lượng cao mà giá rẻ. Thường thì hàng vừa mới bày ra đã được người dân tranh nhau mua sạch, vì để tránh việc thường xuyên đứt hàng, rất nhiều hợp tác xã mua bán và cửa hàng bách hóa đã lựa chọn dự trữ hàng trước, do đó, công nhân của xưởng bông nhà nước vẫn đang tăng ca. Vì để giảm bớt gánh nặng trong sản xuất, công xưởng còn phải tuyển thêm nhiều công nhân làm thời vụ.
Triệu Trân Trân cười nói: “Quên chúc mừng anh thăng chức cao nhé, chắc giờ nên gọi anh là xưởng phó Tùy rồi nhỉ!”
Chủ nhiệm Tùy cười khiêm tốn.
Sau khi về đến nhà, Kiến Dân đang chơi đùa trong sân cùng với ba người em trai. Triệu Trân Trân rót cho chủ nhiệm Tùy một cốc nước, nói: “Xưởng phó Tùy tìm tôi có chuyện gì thế?”
Chủ nhiệm Tùy uống một ngụm nước rồi nói: “Chuyện là thế này, hiện giờ nhân viên ở các phòng ban trong xưởng có chút căng thẳng, phòng tiêu thụ cũng thế. Vốn dĩ chỉ có hai mươi người, còn có hai đồng chí nữ đang mang thai, vẫn có thể đảm nhiệm công việc lặt vặt trong thành phố, nhưng công việc ở ngoại ô và trong huyện thì không thể. Bởi vì trưởng phòng tiêu thụ Từ Chấn Sơn phụ trách khu vực tiêu thụ khá nhiều, bản thân anh ta còn phải quản công việc của toàn bộ bộ phận, trách nhiệm trên vai quá nặng. Nhưng phòng tiêu thụ của xưởng chúng ta lại thuộc cương vị hành chính, cấp trên của Ủy ban Kinh tế thương mại cũng có yêu cầu, không được tùy ý tăng giảm nhân sự. Cho nên tôi và trưởng ban Từ có bàn với nhau, quyết định tuyển thêm mấy nhân viên tiêu thụ thời vụ, không có biên chế chính thức, cũng không có lương, xưởng sẽ thưởng theo doanh thu bán hàng nhất định. Không biết là cô có hứng thú với công việc này không?”
Triệu Trân Trân dùng ánh mắt cảm kích nhìn chủ nhiệm Tùy. Kể từ sau khi Vương Văn Quảng bị điều đi, mặc dù trong cuộc sống hằng ngày không có vấn đề gì xảy ra, nhưng cô cũng gặp chút ít khó khăn trong cuộc sống. Mặc dù hiện giờ tiền lương của cô có thể nuôi được bốn đứa con, hơn nữa còn có thể tiết kiệm một khoản, nhưng các con sẽ đến lúc lớn càng lớn lại càng cần thêm tiền.
Có thể kiếm thêm chút thu nhập dĩ nhiên là chuyện tốt!
Triệu Trân Trân gật đầu, cười nói: “Tôi rất vui, nhưng hiện giờ tôi đã không phải là người của xưởng bông nhà nước rồi, cơ hội tốt như thế này dành cho tôi, người ta sẽ không bàn luận gì chứ?”
Chủ nhiệm tùy xua tay nói: “Công việc tiêu thụ không phải ai cũng có thể làm được! Hơn nữa nhân viên tiêu thụ thời vụ đều là tìm người bên ngoài xưởng, không có lương cơ bản, không hề chiếm dụng bất cứ tài nguyên nào của xưởng, người khác cũng chẳng thể nói lung tung được gì! Nếu như cô lo lắng về điều này, báo cáo công việc cũng có thể không cần đến xưởng, nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp phản ánh với tôi là được!”
Triệu Trân Trân gật đầu, hỏi thêm: “Vậy tôi phụ trách nơi nào?”
Chủ nhiệm Tùy đáp: “Thị trấn Huệ Dương!”
Triệu Trân Trân cảm thấy sự sắp xếp này thật tốt, cô nói một cách trân thành: “Chủ nhiệm Tùy thật sự có lòng quá! Vậy tôi có thể chính thức đi làm từ lúc nào?”
Chủ nhiệm Tùy lấy ra một tập tài liệu từ trong túi luôn được đeo bên mình, nói: “Đây là tình hình của các cửa hàng tạp hóa và hợp tác xã mua bán thị trấn Huệ Dương, hai trang cuối là báo giá và tình hình lô vải của xưởng ta. Cô cứ làm quen trước, đợi sau khi đã hiểu hết rồi hãy đi đến thị trấn quan sát cũng được!”