Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287:

Chương 287:

Triệu Trân Trân gật đầu.

Chủ nhiệm Tùy rất nhanh nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Tối hôm đó sau khi bốn đứa con đã ngủ say, Triệu Trân Trân thức đến đêm khuya để xem hết một lượt toàn bộ tài liệu, ngày hôm sau và hôm sau nữa lại ôn lại một lần. Ngày thứ tư cô xin phép đơn vị nghỉ vài hôm, nhờ thím họ và chú họ chăm sóc bốn đứa con của mình, một mình cô bắt xe đi đến thị trấn Huệ Dương.

Triệu Trân Trân đã đi làm được mười mấy năm, mặc dù chưa làm tiêu thụ nhưng kinh nghiệm công việc rất phong phú, hiểu được đạo lý cần nắm được chìa khóa trong công việc. Do đó việc đầu tiên là cô đi đến cửa hàng bách hóa lớn nhất thị trấn Huệ Dương.

Phụ trách công việc kinh doanh mua bán của cửa hàng này cũng là một đồng chí nữ, biết được thân phận của Triệu Trân Trân thì rất nhiệt tình. Trong mùa hè vừa qua chất liệu vải voan của cửa hàng bọn họ cũng được tiêu thụ rất tốt nhưng xưởng bông nhà nước ở Bình Thành làm ăn lớn, nhân viên tiêu thụ ở đó không coi ai ra gì, căn bản là không coi trọng những cửa hàng bách hóa ở trong thị trấn nhỏ như bọn họ. Chỗ họ rất ít khi có người đến tận nơi để tham quan, cho dù là có đến thì thái độ cũng không được tốt như Triệu Trân Trân!

“Hiện nay nhà máy chúng tôi có thêm hai xưởng chuyên môn sản xuất vải voan, nhưng trước mắt cung vẫn không thể đáp ứng được cầu. Hơn nữa loại vải này những xưởng bông khác không có năng lực sản xuất, nên không ít đơn vị ở ngoại tỉnh cũng đã đặt đơn. Cho nên nếu như không có dự tính tích trữ hàng trước, có lẽ tình hình cung ứng theo mùa của năm tới vẫn sẽ không khả quan, chị Ngưu không dự định tích trữ chút hàng sao?”

Con đường tiêu thụ vải voan tốt như thế, chị Ngưu dĩ nhiên là muốn tích trữ hàng, nhưng cửa hàng bách hóa của họ quả thực là cũng có khó khăn.

Thị trấn Huệ Dương chỉ là một thị trấn nhỏ, cửa hàng bách hóa của họ ở trong trấn cũng là một cửa hàng lớn và không bị cạnh tranh, doanh thu tiêu thụ hằng năm đều khá tốt. Nhưng tính chất của cửa hàng bách hóa là do nhà nước quản lý, cho nên tất cả thu nhập tiêu thụ đều phải nộp lên, việc mua hàng là người khác quản lý, hơn nữa còn phải được sắp xếp kế hoạch trước.

Nếu như một sản phẩm mà được tiêu thụ tốt ở tháng trước, thì việc xin phép mua hàng rất dễ dàng và ngược lại. Cho nên việc tích trữ hàng không dễ dàng gì, đặc biệt là những mặt hàng như vải, bình thường mỗi lần nhập hàng với số lượng rất lớn nên số tiền phải chi trả cũng rất lớn.

Hơn nữa chị Ngưu cũng không phải là chưa thử qua, nhưng báo cáo xin mua qua vài hôm đã bị trả lại như cũ!

Chị ta cười một cách ngượng ngùng rồi nói: “Thật ra cửa hàng bách hóa của chúng tôi cũng muốn tích trữ một ít vải, có điều kinh phí cần phải có cấp trên phê duyệt mới được, sợ rằng việc tích trữ hàng khó có thể tiến hành được!”

Triệu Trân Trân cười, nói: “Đúng là các đơn vị lớn làm việc có rất nhiều quy tắc!”

Thật ra chị Ngưu vẫn muốn thử một lần nên ngập ngừng nói: “Đồng chí Triệu, xưởng bông nhà nước của các cô giàu có và mạnh mẽ, nhất định cũng không chú ý đến điều nhỏ nhặt này. Hay là như thế này, tôi tích trữ một số lượng hàng trước, đợi mùa xuân năm sau mới thanh toán có được không, cô yên tâm, một đồng cũng không thiếu!”

Về chuyện bán chịu, chủ nhiệm Lưu đã nhấn mạnh nhắc nhở cô, đây tuyệt đối là chuyện không thể cho phép xảy ra.

Triệu Trân Trân lắc đầu rất kiên quyết nói: “Vậy không được! Có điều về việc tiền nong, tôi cảm thấy nếu chị Ngưu muốn giải quyết thì nhất định sẽ tìm được cách. Vậy tôi không làm phiền chị nữa, tôi xin phép!”

Trước giờ cô xử lý mọi chuyện khá là tỉ mỉ, về một vài tình hình của cửa hàng bách hóa thị trấn Huệ Dương, ngoài những tài liệu mà chủ nhiệm Tùy mang đến, cô còn đặc biệt đến tìm đồng chí Ưu Phượng phụ trách tiêu thụ của nhà máy trước đây.

Bình Luận (0)
Comment