Cô ta là một người phụ nữ vui vẻ lạc quan, hiện giờ đã mang thai hơn bảy tháng rồi. Mặc dù trước đây không thân với Triệu Trân Trân, nhưng cùng làm trong một xưởng thì cũng có chào hỏi nhau sơ sơ, cho nên cũng coi là quen biết nhau. Cô ta giới thiệu về tình hình của thị trấn Huệ Dương vô cùng tường tận, đặc biệt là cửa hàng bách hóa của thị trấn Huệ Dương.
Mặc dù đơn vị này mỗi năm nhập hàng cũng không ít, nhưng chị Ngưu phụ trách mua bán cũng không phải là người dễ làm việc cùng. Không phải yêu cầu giảm giá thì là yêu cầu làm tròn số tiền hàng. Thậm chí có lúc còn kéo dài thời gian thanh toán, bởi vì việc này, Ưu Phượng đã bị Từ Chấn Sơn phê bình mấy lần.
Theo những gì Ưu Phượng nói, mặc dù cửa hàng bách hóa của thị trấn Huệ Dương có thể bán được rất nhiều hàng, nhưng hợp tác với đơn vị như thế không được vui vẻ cho lắm, cho nên thái độ áp dụng trong hai năm gần đây chính là không quan tâm.
Phản ứng của Triệu Trân Trân khiến cho chị Ngưu có chút thất vọng, nhìn thấy Triệu Trân Trân muốn rời đi, có lẽ không muốn tuột mất cơ hội lần này nên chị Ngưu vội vàng nói: “Đồng chí Triệu đừng vội thế, về vấn đề tích trữ hàng, chúng ta bàn bạc kỹ hơn nhé?”
Triệu Trân Trân cười với chị ta, nói: “Cũng không có gì phải bàn bạc thêm nữa cả, vải của xưởng bông nhà nước chúng tôi không thiếu con đường tiêu thụ, đặc biệt là vải voan ai nấy đều tranh nhau mua. Mặc dù cửa hàng bách hóa Huệ Dương của các chị là một trong những cửa hàng lớn của thị trấn, cho dù là không nhập vải của xưởng chúng tôi thì cũng không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa vừa nãy tình hình mà chị Ngưu nói đến cũng không chỉ là riêng mỗi cửa hàng các chị, tích trữ hàng chắc chắn cần phải xin ý kiến. Nhưng đối với chị Ngưu mà nói, thật ra là một chuyện rất dễ dàng không phải sao? Chỉ là chuyện chị có muốn làm hay không thôi!”
Chị Ngưu ngơ ngác, không ngờ Triệu Trân Trân đã nghe ngóng mọi thông tin về mình rồi.
Về vấn đề thân thế của bản thân chị ta, có rất nhiều người bao gồm cả cha mẹ chị ta đều khuyên chị ta nhận lại tổ tông. Nhưng con người chị ta không chỉ là một người kỳ kèo từ những chuyện nhỏ nhặt, mà cả những chuyện lớn thì lại càng kỳ kèo hơn. Bất luận là thế nào đi nữa thì năm đó cha mẹ ruột sinh chị ta ra vì mải mê công việc nên không quan tâm đến chị ta, đó chính là sự thật không thể thay đổi.
Đợi sau khi chị ta lớn lên lại muốn chị ta quay về nhận mặt cha mẹ, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?
Mặc dù cha mẹ ruột chị ta là cán bộ cấp bậc rất cao đã nghỉ hưu, nhưng anh trai chị ta là cục trưởng Ủy ban Kinh tế thương mại thị trấn Huệ Dương. Công việc anh ta phụ trách rất nhiều, một trong số đó chính là phê duyệt chi phí của các đơn vị doanh nghiệp thương mại trong thị trấn. Mặc dù công việc cụ thể thì đều là do cấp dưới làm, nhưng chị Ngưu chỉ cần chịu gọi anh ta một tiếng anh trai thì có lẽ tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Nhưng chị Ngưu khá là cứng đầu, đừng nói đến gọi một tiếng anh trai, dù nhìn thấy nhau cũng chẳng thèm chào lấy một tiếng!
Thấy sắc mặt của chị Ngưu có chút thay đổi, Triệu Trân Trân cảm thấy bản thân không nên ở lại lâu thêm nữa, liền bước nhanh chân rời khỏi văn phòng.
Thị trấn Huệ Dương ngoài cửa hàng bách hóa ra, còn có không ít hợp tác xã mua bán. Bình thường quy mô của hợp tác xã mua bán không lớn lắm, còn có một số bộ phận nằm trong công xã, địa điểm khá là phân tán, nhưng có một điểm khá là tốt chính là bọn họ nhập hàng vào khá là tự do. Mặc dù lượng đơn đặt hàng của mỗi nhà không lớn lắm nhưng cộng lại thì cũng không nhỏ, tính ra tiền thưởng mà cô kiếm được có ít thì cũng được trăm tệ!