Không ai để ý thầy Vương có mang theo radio, sau khi thu lại những lời này anh ta đã gửi cho tổ công tác của trường.
Tổ công tác vừa mới bắt đầu làm việc sẽ không tùy tiện bắt người, nhưng ngay sau đó đã có áp phích tố cáo Miêu Lan Lan, đã như vậy không bắt người là không thể được!
Bản thân Miêu Lan Lan lúc này hoàn toàn chết lặng, đợi đến lúc đầu óc cô ta tỉnh táo lại thì đã bị kéo đến nông trường Thanh Hòa.
Một cô gái yếu đuối vốn là một giáo viên được người người tôn kính bỗng trở thành phạm nhân cải tạo lao động, hơn nữa điều kiện sống thiếu thốn đến mức cô ta khóc lóc làm ầm ĩ cả lên, nhưng những chiêu trò này hoàn toàn không có tác dụng ở nông trường. Việc phải làm cũng không ít đi chút nào, hơn nữa những người bị bắt đầu tiên đều rất căm giận nên dường như không có ai khuyên cô ta.
Cứ như vậy vài lần, cuối cùng Miêu Lan Lan đã học được cách ngoan ngoãn rồi, dù sao cô ta còn trẻ nên thích nghi rất nhanh với việc lao động chân tay hiện tại.
Sau mấy tháng rèn luyện mặc dù Miêu Lan Lan bị rám nắng, da mặt và da tay cũng thô ráp đi nhưng khí chất đã ổn định hơn rất nhiều. Ít nhất không còn nói bậy nữa, nhưng trong nội tâm, cô ta vẫn là cô gái hoài xuân ấy.
Nhưng nhìn toàn bộ nông trường, những người bị phân quyền đến đây phần lớn đều lớn tuổi, khiến cho cô ta để mắt tới càng không được mấy người. Sau khi âm thầm hỏi thăm lại thất vọng, hoặc là nghề nghiệp không như cô ta mong muốn, hoặc là đàn ông đã có gia đình. Tuy cũng có vài người còn độc thân nhưng sau khi hỏi thăm, hóa ra là đã ly hôn, con cái đã ba bốn tuổi rồi.
Đương nhiên mấu chốt nhất là Miêu Lan Lan thích trai đẹp, những người này cũng không quá đẹp trai. Bởi vậy, tuy rằng sau giờ lao động có chút buồn chán, cũng có hơi cô đơn nhưng cô ta cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Tục ngữ có câu, ngã một lần khôn hơn một chút. Không chỉ chủ động theo đuổi thầy Tống thất bại mà còn nghe nói thầy Tống và cô Vương, người mà cô ta mắng, đã đính hôn. Miêu Lan Lan vừa căm giận vừa sâu sắc cảm thấy đàn ông đều là loại đê tiện. Cô ta chủ động thì không chịu mắc câu, mà người ta lâu lâu thả thính vài câu có khi lại dính.
Cho nên, mặc dù ngày đầu tiên Vương Văn Quảng đến đã thu hút sự chú ý của cô ta, nhưng cô ta không hề tùy tiện sấn tới. Ngày hôm nay nghe tiếng sáo rốt cuộc cô ta nhịn không được nữa. Trải qua mấy tháng sống khổ cực, mỗi ngày đều là đi làm ruộng, những người xung quanh dù là đàn ông hay phụ nữ đều ngày một trở nên thô lỗ và lôi thôi.
Loại cuộc sống này thực sự khiến Miêu Lan Lan ức chế.
Giữa một đống lộn xộn, tiếng sáo có vẻ đặc biệt lay động lòng người. Miêu Lan Lan là một cô gái cảm tính, giờ phút này đột nhiên cô ta nhớ tới cha mẹ và anh trai, không kìm nén được âm thầm khóc một trận. Mấy ngày nay liên tục thư từ qua lại với người nhà, cha mẹ và anh trai đang vì chuyện của cô ta mà bôn ba nhưng tiếc là đã tìm rất nhiều người mà vẫn không có kết quả.
Cũng không biết khi nào mới kết thúc những chuỗi ngày như vậy.
Ngày hôm sau sau giờ làm việc, Miêu Lan Lan nhận được một gói đồ từ nhà gửi đến, trong đó có rất nhiều thứ nhưng phần lớn trong số đó là các loại thực phẩm. Thường thì cô ta sẽ không sẵn lòng chia sẻ những thứ này với người khác, nhưng lần này sau khi suy nghĩ cô ta mở một gói kẹo sữa Thỏ Trắng lớn, đưa cho mỗi người phụ nữ ở cùng khu với mình vài chiếc, rồi cầm một túi đồ ăn nhẹ chưa mở lên đi sang khu bên cạnh.
Cô ta tươi cười phát kẹo cho mọi người, đến lượt Vương Văn Quảng vì nhìn thấy cửa mở nên cô ta trực tiếp bước vào hào phóng nói: “Xin chào, tôi là Miêu Lan Lan ở khu bên, nhà tôi gửi đến rất nhiều đồ, mời mọi người nếm thử nha!”