Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294:

Chương 294:

Vương Văn Quảng vừa mới giặt xong quần áo của mình, anh đang ngồi trước chiếc bàn đơn sơ cầm cuốn sách đọc. Anh khựng lại một chút mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn túi đồ ăn vặt vẫn còn đóng gói, cảm thấy món quà này có hơi quý giá. Trước đây anh sẽ không cảm thấy có gì lạ, nhưng tình hình ăn uống trong nông trường quá kém, đồ ăn nhẹ bình thường đã trở thành món ngon rồi.

Thoạt nhìn đồng chí nữ này có lẽ thời gian đến đây cũng không ngắn, quần áo và khí chất cũng có nửa phần giống con gái nhà nông rồi, như vậy đáng lẽ đã sớm biết tính quan trọng của đồ ăn, nhưng lại hào phóng như vậy có vẻ không đúng lắm.

Vương Văn Quảng lịch sự từ chối, cũng đưa ra một lý do vô cùng thuyết phục: “Cảm ơn rất nhiều! Nhưng tôi có vấn đề về tiêu hóa, không thể ăn loại đồ ăn từ gạo nếp này, cô cho tôi thì cũng chỉ có thể bỏ đó cho hư thôi, hay là cô cho những người khác đi!”

Một người đàn ông trung niên vẫn luôn ở bên ngoài nghe ngóng lập tức chạy vào, ông ta cười nói với Miêu Lan Lan: “Cô Miêu à, đồ ăn này hiệu phó Vương không ăn được, cô cho tôi nha!” Nói rồi ông ta cầm lấy đi ra ngoài.

Người đàn ông này là một cán bộ của xưởng máy móc Bình Thành, mặc dù người này tương đối hài hước, nhưng vừa lười biếng vừa tham lam.

Miêu Lan Lan bị trắng trợn cướp mất một túi đồ ăn vặt, chỉ có thể đổ tại mình xui xẻo.

Nhưng cũng không dễ dàng gì mới có cơ hội vào phòng, cô ta cũng không quay người rời đi, mà tìm một cái ghế dài ngồi xuống cười nói: “Anh Vương, có lẽ anh không nhớ rõ, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy!”

Miêu Lan Lan làm việc tại trường trung học số một, mặc dù không tốt nghiệp Đại học Bình Thành, nhưng cũng nghe nói về Vương Văn Quảng, một hiệu phó trẻ tuổi rất có năng lực. Lễ kỷ niệm năm ngoái của trường Vương Văn Quảng cũng được mời tham dự, Miêu Lan Lan và một vài giáo viên trẻ phụ trách tiếp đãi.

Vương Văn Quảng ngẩng đầu liếc cô ta một cái, rất khách sáo nói: “Tôi không nhớ rõ, cô công tác ở đơn vị nào?”

Miêu Lan Lan có hơi thất vọng vì đối phương hoàn toàn không nhớ ra mình, nhưng nghĩ lại cô ta cảm thấy cũng có lý, cười nói: “Tôi làm việc ở trường trung học số một, hiệu phó Vương từng tham gia lễ kỷ niệm của trường chúng tôi!”

Vương Văn Quảng gật đầu rồi lại cúi đầu xuống đọc sách.

Miêu Lan Lan vẫn mặt dày không chịu đi, trong ấn tượng của cô ta vị hiệu phó Vương này cũng khá đẹp trai, nhưng hiện tại cảm giác này là mạnh nhất, có lẽ là vì khác biệt quá rõ ràng. Mặc dù Vương Văn Quảng mặc một bộ quần áo cũ, nhưng trông sạch sẽ gọn gàng. Tuy rằng da của anh không quá trắng, da màu lúa mạch rất nhạt, nhưng làn da này bẩm sinh có khả năng chống nắng, bình thường sẽ không bị rám nắng.

Ngoài ra các đường nét của Vương Văn Quảng sắc nét anh tuấn, Miêu Lan Lan càng nhìn càng cảm thấy rằng anh là người đàn ông đẹp trai và quyến rũ nhất mà cô ta từng thấy, không ai được như anh.

Kể từ khi trưởng thành Vương Văn Quảng đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái, tình hình này đã đỡ hơn sau khi anh kết hôn với Triệu Trân Trân. Nhưng vào năm ngoái, sau khi anh lên làm hiệu phó, anh biết rất rõ rằng những ánh mắt này không còn hồn nhiên như vậy nữa nên ít nhiều cũng có chút phiền.

Mà ánh mắt không hề che giấu của cô gái này càng khiến cho anh thêm khó chịu, anh hơi không vui ngẩng đầu nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì mời cô trở về đi!”

So với trước đây Vương Văn Quảng đã thận trọng hơn nhiều, trước đây trong trường học khi xưng hô với phụ nữ xa lạ anh sẽ thêm từ đồng chí vào trước tên. Tuy nhiên bây giờ đang ở nông trường, bọn họ là phạm nhân đang phải lao động cải tạo, không thể sử dụng từ đồng chí nên anh chỉ đơn giản là không thêm xưng hô vào.

Bình Luận (0)
Comment