Triệu Trân Trân bị dọa giật nảy mình, vẻ mặt cô hoảng sợ, vội vàng nhỏ giọng nói: “Văn Quảng! Mau thả em xuống!”
Vương Văn Quảng cười ha ha vài tiếng, lúc nãy vừa bước vào, nhìn một cái cảm thấy vợ mình gầy đi rất nhiều. Quả đúng là như vậy, mặc dù cô mặc quần áo vải bông nhưng vẫn có cảm giác nhẹ hơn nhiều.
“Trân Trân! Em thật sự gầy đi nhiều rồi, trở về đừng suy nghĩ nhiều, làm việc với chăm con đã đủ mệt rồi, anh ở đây mọi thứ đều rất tốt!”
Triệu Trân Trân lại ngồi xuống đàng hoàng, hờn dỗi lườm anh một cái, cô nói: “Em không gầy! Thật đó, ăn ngủ đều rất tốt. À, đúng rồi, hiệu trưởng Hà về hưu rồi anh biết chưa?”
Thực ra, với độ tuổi của Hà Tề Thanh lẽ ra đã nên nghỉ hưu rồi, nhưng ông vẫn còn minh mẫn, năng lực và uy tín của ông đều xuất sắc, bao năm qua là trụ cột của Đại học Bình Thành. Trường tạm thời không đào tạo người thay thế ông, hơn nữa hiệu trưởng Hà chú ý đến dưỡng sinh, tình trạng sức khỏe rất tốt. Trước đây Vương Văn Quảng đã từng nói nếu như không có chuyện gì xảy ra, ít nhất hiệu trưởng Hà có thể tiếp tục làm việc năm năm, nói không chừng cũng có thể đến bảy tám năm.
Hiệu trưởng Hà năm nay đã sáu mươi sáu tuổi nhưng vẫn còn rất hăng hái, thực sự không ngờ ông lại nghỉ hưu sớm như vậy.
Vương Văn Quảng có chút kinh ngạc hỏi: “Thật sao, như vậy hiện tại hiệu trưởng chính là trợ lý Đoàn à? Trợ lý Thái cũng được thăng chức hiệu phó?”
Triệu Trân Trân gật đầu, vốn dĩ kể từ khi chồng cô bị phân quyền, một số trưởng khoa của trường đã đấu đá rất gay gắt. Tất cả đều cảm thấy bản thân có tư cách làm hiệu phó, nhưng không ai có thể được như nguyện. Tuy rằng kết quả này làm người ta cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, e rằng văn phòng thành phố đã sớm bố trí hết rồi, một khi hai trưởng phòng quen thuộc với sự vụ của trường đại học thì sẽ toàn quyền tiếp quản.
“Đúng vậy, mấy ngày trước hiệu phó Thái cũng đã đi tới tổ công tác của chúng em để chỉ đạo công tác, còn cố ý nói với em là có khó khăn gì thì phản ánh với trường.”
Thật ra trong những thời điểm đặc biệt như vậy, nếu có một quan chức thị chính đặc biệt có kinh nghiệm chính trị làm hiệu trưởng sẽ tốt hơn nhiều so với việc thăng chức trong trường.
Vương Văn Quảng gật đầu, anh đang định nói gì đó thì trong sân vang lên tiếng nói chuyện của một người phụ nữ, ngay sau đó người thanh niên của nông trường lại bước vào. Anh ta vừa nhận được một gói đồ ăn vặt, thái độ đã tốt hơn trước rất nhiều, cười nói: “Đã muộn rồi, nếu lãnh đạo phát hiện tôi sẽ bị phạt, đồng chí nữ này vẫn nên về trước đi!”
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đều gật đầu.
Thừa dịp anh thanh niên kia quay đầu đi ra ngoài, Vương Văn Quảng vội vàng hôn lên trán vợ một cái, lại không nhịn được vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nhẵn nhụi của cô.
Triệu Trân Trân bị anh làm cho đỏ mặt.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng, Miêu Lan Lan đang nói chuyện với một người giống như cán bộ của nông trường ở trong sân.
“Chủ nhiệm Trương yên tâm, những chuyện khác tôi không dám nói, tốt xấu gì tôi cũng là giáo viên dạy ngữ văn của trường trung học số một Bình Thành, ba lớp tôi dạy đều là ba lớp có thành tích giỏi nhất. Tôi khẳng định có thể dạy dỗ tốt cậu nhóc, thằng bé bao nhiêu tuổi rồi?”
Người cán bộ họ Trương dừng một chút rồi nói: “Ba tuổi rưỡi.”
Miêu Lan Lan mắng thầm trong lòng, thì ra là bảo sinh viên tốt nghiệp đại học như cô ta đi dỗ trẻ nhỏ, nhưng ngoài mặt vẫn cười ha ha nói: “Tốt quá, bé con ba tuổi là dễ dạy dỗ nhất!”
Chủ nhiệm Trương mỉm cười, quay người rời đi.
Thật ra với tư cách là một cán bộ nông trường, chủ nhiệm Trương không hề muốn có bất kỳ dính líu cá nhân nào với những phạm nhân bị phân quyền này.
Nhưng anh ta liều mạng sinh ba đứa con gái mới sinh được một đứa con trai út, lại không giống với những đứa trẻ bình thường, vừa mới sinh ra đã yếu ớt như mèo con.