Trở mình muộn, biết đi muộn, biết nói lại càng muộn, cậu bé nhà hàng xóm trạc tuổi đã biết ngâm thơ Đường, con nhà anh ta còn chưa nói được câu nào quá ba chữ.
Nhưng dù vậy chủ nhiệm Trương cũng không quá để ý, con trai có thể lớn lên là tốt rồi, nhưng vợ anh ta là người hiếu thắng, chị ta rất sốt ruột. Tuy rằng hai người đều được coi là cán bộ cơ sở, nhưng trình độ học vấn không cao, hơn nữa mấy năm nay học được những gì đều đã trả lại cho thầy cô hết rồi. Bạn bè họ hàng xung quanh cũng không có ai phù hợp, nghĩ đi nghĩ lại, chị ta nảy ra ý tưởng đến nông trường tìm. Rất nhanh đã biết được Miêu Lan Lan trước đây là một giáo viên dạy ngữ văn ở Bình Thành, chị ta thúc giục chồng mình đi tìm Miêu Lan Lan. Chủ nhiệm Trương chỉ có thể bất chấp mà tìm đến.
Nói thẳng ra thì chuyện này là chủ nhiệm Trương - một chủ nhiệm nho nhỏ của phòng bảo vệ trong nông trường muốn cô ta làm không công.
Sau mấy tháng rèn luyện này, Miêu Lan Lan cũng có kinh nghiệm hơn trước rất nhiều, mặc dù thái độ đối với chủ nhiệm Trương rất tốt, nhưng cô ta không hề nói thẳng, không đồng ý cũng không từ chối. Ngày hôm sau cô ta lại báo cáo chuyện này lên ban lãnh đạo, câu trả lời cô ta nhận được là bởi vì nhà của chủ nhiệm Trương ở bên trong nông trường, trong trường hợp không ra khỏi nông trường, không ảnh hưởng đến lao động bình thường, tùy ý cô ta lựa chọn.
Vốn dĩ ý định của cô ta là nếu chủ nhiệm Trương không đến nữa thì chuyện này coi như xong, còn đến thì lịch sự từ chối.
Lý do thì sẵn có, ban ngày cô ta như một phạm nhân phải lao động, ban đêm phải cải tạo tâm trí, không có thời gian cũng ngại làm ô uế những thế hệ mai sau của quê hương.
Nhưng sáng nay cô ta vừa đi đến sân lao động đã thấy chủ nhiệm Lưu nháy mắt ra hiệu với cô ta, nhỏ giọng nói với cô ta rằng vừa rồi ở cửa ông ta nghe thấy có người đến thăm Vương Văn Quảng, tám phần là người vợ đã ly hôn.
Miêu Lan Lan thực sự tò mò đến cùng thì hồ ly tinh trông như thế nào, nhưng vô duyên vô cớ không tham gia lao động chắc chắn là không được, nên cô ta nói với người giám sát là mình bị đau bụng. Trước tiên cô ta trở về phòng của mình, rửa mặt lại một lần rồi thoa chút son, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi mới không chút lo lắng đi về phía trước.
Ai có ngờ cô ta ở bên ngoài quan sát hồi lâu mà Vương Văn Quảng đi vào mãi vẫn chưa thấy ra, cũng không thấy hề bóng dáng hồ ly đâu. Nhưng lúc này rời đi lại cảm thấy có chút không cam tâm, sau đó lại tình cờ đụng phải chủ nhiệm Trương.
Bây giờ là thời gian lao động theo quy định, cô ta chạy ra ngoài lảng vảng sẽ bị phê bình nặng nề, Miêu Lan Lan không còn cách nào khác cô ta chỉ có thể đề nghị sẽ dạy học cho con của anh ta.
Chủ nhiệm Trương rất vui nên không quan tâm đến cô ta nữa.
Miêu Lan Lan mỉm cười với Vương Văn Quảng và nhìn chằm chằm Triệu Trân Trân.
Người này không giống với hồ ly tinh trong ấn tượng của cô ta, cô ta cảm thấy Triệu Trân Trân không hề quyến rũ như lời chủ nhiệm Lưu nói, mà trông giống như một thiếu nữ ăn mặc bình thường ở thành thị. Cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm rất đơn giản, mang theo một chiếc cặp màu xanh quân đội đã hơi cũ, thời tiết lạnh lẽo như vậy mà ngay cả một chiếc khăn choàng cổ hoa cũng không có.
Tất nhiên, cô ta không thể phủ nhận rằng Triệu Trân Trân rất xinh đẹp.
“Anh Vương, đây là chị gái à, nhìn chị trẻ quá!”
Suy cho cùng Miêu Lan Lan cũng là tuổi trẻ nôn nóng, cô ta muốn dở chút thủ đoạn. Nếu theo suy nghĩ của người thường, ngay cả khi Vương Văn Quảng đã ly hôn, cô ta vẫn nên gọi Triệu Trân Trân là chị dâu, nhưng cô ta cố tình gọi chị gái, điều này khiến người ta hơi khó chịu.