Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302:

Chương 302:

Chẳng qua là không có cách nào thôi, nếu như chúng ta bị liên lụy, bà nghĩ xem chúng ta già như vậy có thể chịu được điều kiện ở nông trường sao? Mà mấy đứa Kiến Dân cũng không có người chăm sóc, đúng không?”

Nhắc đến vấn đề cháu nội, Tào Lệ Quyên lập tức ngừng nói.

Bà ta thở dài nói: “Triệu Trân Trân này cũng thật là, mặc dù đã ly hôn với Văn Quảng rồi, nhưng mấy đứa cháu đều là của cháu chúng ta mà, thật đúng là không tới cửa một lần!”

Ban đầu nửa tháng Triệu Trân Trân không đến, Tào Lệ Quyên cũng không đi gặp cháu, bà ta nghĩ như thế này. Nuôi bốn đứa nhỏ đâu có dễ dàng như vậy, trước đây Triệu Trân Trân có mẹ Trương giúp đỡ nên không nhận ra. Bây giờ để cô chịu khổ một chút, biết được cực khổ rồi, tự nhiên sẽ chủ động tìm đến bọn họ.

Là ông bà của bọn trẻ, họ có năng lực mà điều kiện vật chất cũng tốt, thực sự thích hợp nuôi mấy đứa nhỏ hơn Triệu Trân Trân!

Đáng tiếc, sự thật khiến bà ta thất vọng rồi, đánh cuộc chờ đợi hơn một tháng, đến bây giờ đã hai tháng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Triệu Trân Trân đâu.

Vương Giá Hiên ngẩng đầu nói: “Nó không tới thì chúng ta đi, ngày mai đi!”

Tâm trạng của Tào Lập Quyên đột nhiên trở nên tốt hơn, cười nói: “Đúng đấy, chúng ta còn không đi, đoán chừng Tứ Bảo cũng sẽ không nhận ra bà nội của nó nữa mất!”

Vừa quyết định sẽ đi gặp cháu trai, Tào Lệ Quyên lập tức trở nên bận bịu. Bà ta vào nhà kho, vào bếp chuẩn bị những thứ ngày mai mình sẽ mang cho mấy đứa trẻ.

Hôm sau tình cờ là chủ nhật, Tào Lệ Quyên và Vương Giá Hiên xuất phát từ sáng sớm, vì tiện đường nên nửa đường bọn họ đến thăm một người bạn học của Vương Giá Hiên. Sau khi ôn chuyện được một lúc, Vương Giá Hiên đổi chủ đề, ông ta nói: “Tuổi già thật sự vô dụng, Văn Quảng không có ở đây, tôi muốn mua đồ ăn cũng khó nữa!”

Tào Lệ Quyên cảm thấy câu này thật kỳ lạ, thường hai vợ chồng già mua thức ăn thường không mua gì nhiều, mua vài cân mang theo cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa Vương Văn Quảng bận rộn công việc, dù ở nhà cũng đâu có giúp họ mua đồ ăn đâu.

Bạn học cũ cười cười, nhìn về phía chái nhà gọi to một tiếng, lập tức một người đàn ông trung niên mày rậm mắt to đi ra.

“Quý Đông, giúp chú Vương của con đi mua ít lương thực đi!”

Lát sau đã đến cửa hàng ngũ cốc gần đó, Vương Giá Hiên lấy phiếu mua liền hai mươi cân gạo, Quý Đông nhẹ nhàng vác lên vai.

Khi ba người họ đến nhà Triệu Trân Trân, bọn trẻ thức dậy muộn một chút vì hôm nay là cuối tuần, giờ đang ngồi quanh bàn ăn sáng.

Triệu Trân Trân lãnh đạm mời bọn họ ngồi, bởi vì Tứ Bảo gọi cô, còn chưa kịp rót nước đã vội vàng trở lại bàn ăn.

Tào Lệ Quyên nhịn không được liếc mắt nhìn vào bàn ăn.

Ở trên bàn một đĩa là trứng chiên, một đĩa là cải ngồng xào, còn một đĩa là một chồng bánh hành chiên vàng hai mặt, sau đó là mấy bát cháo kê. Trước mặt Kiến Minh là một bát trứng hấp, cậu bé vẫn chưa thể tự ăn, Triệu Trân Trân đang đút bé ăn rất ngon.

Khách quan mà nói, bữa sáng này xa hoa hơn nhiều so với những gia đình bình thường.

Sau đó bà ta cẩn thận quan sát mấy đứa nhỏ, ngoại trừ ăn mặc xấu hơn so với trước kia một chút, mấy khuôn mặt nhỏ trắng trẻo rạng ngời, có thể nhìn ra là cuộc sống không tệ.

Trong lòng Tào Lệ Quyên vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhõm.

Triệu Trân Trân và mấy đứa trẻ ăn xong, cô dặn Kiến Dân trông chừng em trai, còn mình nhanh chóng dọn bàn ăn rồi đến nhà bếp dọn dẹp sạch sẽ mới trở lại phòng khách.

Cô cười nhẹ, rót ba ly nước cho khách, nhưng vẫn không nói một lời.

Tào Lệ Quyên đành phải chủ động nói: “Trân Trân à, gần đây Kiến Dân và mấy đứa nhỏ đều rất tốt phải không?”

Triệu Trân Trân giật giật khóe miệng, trả lời: “Như mẹ thấy rồi đó, rất tốt ạ!”

Tào Lệ Quyên rất không hài lòng với thái độ của cô, đang định mở miệng khiển trách thì chợt nhớ đến Triệu Trân Trân đã ly hôn với con trai mình rồi .

Bình Luận (0)
Comment