Cô đã không còn là con dâu nhà họ Vương nữa rồi, chỉ là người ngoài, nên bà ta đổi sang giọng điệu khách sáo hơn: “Chẳng qua là tôi với cha cô, à chúng tôi nhớ mấy đứa Kiến Dân nên đến thăm thôi, sợ cuộc sống của cô gặp khó khăn gì đó!”
Triệu Trân Trân cười nhẹ nói: “Không có khó khăn gì cả, một mình con có thể nuôi bốn đứa trẻ!”
Quý Đông ở một bên cười ha ha xen vào: “Em gái à, thùng gạo của nhà cô để đâu? Tôi đổ lương thực vào!”
Triệu Trân Trân liếc mắt nhìn anh ta một cái, thở dài trong lòng, rốt cuộc thì những chuyện hỏng bét ở kiếp trước kia, nên đến vẫn phải đến rồi!
Quý Đông này là người khiến cô có chút không nói nên lời.
Nói một cách đơn giản, anh ta có lẽ là một người tốt trước mặt người khác, hiếu thảo với cha mẹ, thân thiện với anh chị em, rất chính trực với đồng nghiệp và bạn bè. Nhưng sau khi làm người tốt một thời gian thì đôi khi sẽ bị mất cân bằng.
Quý Đông sau khi tốt nghiệp cấp ba đã làm việc tại Cục công nghiệp nhẹ. Năm đó, Cục công nghiệp nhẹ còn phân công hai nữ sinh viên đại học đến, một trong số họ làm ở phòng Quý Đông. Nam nữ thanh niên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người yêu nhau còn sắp bàn tới chuyện cưới gả. Một người bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ của Quý Đông đến đơn vị tìm anh ta uống rượu, vô tình nhìn thấy cô sinh viên này, hơn nữa còn trúng tiếng sét ái tình với cô gái. Người bạn này dù biết Quý Đông với cô sinh viên này là một cặp nhưng vẫn khăng khăng xin anh ta nhường cho mình.
Nếu là người có đầu óc bình thường chắc chắn sẽ không nhường, nhưng Quý Đông lại không phải người bình thường. Anh ta dù rất đau khổ nhưng nghĩ đến mình sẽ mất đi người bạn tốt thì anh ta lại nhẫn tâm phớt lờ cô sinh viên kia hơn.
Kể ra cũng lạ, kể từ khi anh ta lựa chọn nhường người yêu cho bạn, dường như số mệnh của anh đi xuống hẳn. Thành tích công việc lẽ ra là của anh ra nhưng lại được ghi công cho đồng nghiệp, tiền thưởng lẽ ra phải có nhưng lại bị lãnh đạo khấu trừ, ngay cả cơ hội thăng tiến cũng biến mất một cách khó hiểu. Hơn nữa người giới thiệu đối tượng cho anh ta lại càng ngày càng ít.
Trên thực tế, điều kiện của Quý Đông không tệ, anh ta cao một mét tám, mày đậm mắt to, không tính là đẹp trai nhưng chắc chắn không xấu. Gia cảnh thì lại càng miễn chê, cha anh là Quý Minh Đức và Vương Giá Hiên là bạn đại học. Họ cùng đã ra nước ngoài để học cao hơn khi còn trẻ, nhưng ông Lý lại chọn con nghiên cứu thuần túy, ông dành gần như cả đời mình cho việc này. Hai đứa con trai và con gái cũng là người có học, chỉ có cậu út Quý Đông từ nhỏ không được thông minh cho lắm, học cái gì cũng không vào, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì vào làm ở Cục công nghiệp nhẹ.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của Quý Đông lấy vợ là công nhân của xưởng nhựa Bình Thành. Cô ta rất xinh đẹp nhưng cũng rất mạnh mẽ, kết hôn với Quý Đông vì nghĩ mình sẽ được làm dâu nhà giàu, điều kiện của nhà Quý Đông tốt hơn nhà mẹ cô ta gấp mấy lần. Tuy nhiên, sau bốn năm, cô ta vẫn chọn ly hôn.
Quý Đông là người tốt, anh ta sẽ giúp bạn bè của mình chăm sóc người già hay là con cái nhà bạn bị bệnh, anh ta sẽ giúp đồng nghiệp của mình mua thức ăn và vé tàu. Nếu cần làm việc, anh ta cũng sẽ bận rộn làm cả phần việc của người khác, vì thế thời gian anh ta ở nhà với vợ cũng ít.
E rằng sẽ chẳng có mấy người muốn sống cô độc như thế mãi.
Triệu Trân Trân chỉ vào chái nhà, Quý Đông xách túi lương thực vui vẻ đi qua đó.
Đối với bọn trẻ mà nói, ông bà nội đều rất tốt với chúng. Vì vậy, ăn xong bữa sáng, Kiến Dân và Kiến Quốc đã đi đến bên cạnh ông nội.
Kiến Dân hỏi: “Ông ơi! Gần đây ông ở nhà bận chuyện gì vậy? Chậu hoa mai vàng bị bệnh đó đã khỏi chưa ông?”
Kiến Quốc thẳng thắn hơn, lớn tiếng nói: “Ông ơi con nhớ ông!”