Vương Giá Hiên nghe cháu trai nói có chút kích động, duỗi tay ôm lấy hai đứa cháu lớn, cười nói: “Chậu hoa mai không chỉ khỏe rồi mà còn nở hoa nữa. Kiến Quốc, ông nội nhớ các con lắm. Sao mấy ngày nay không qua nhà ông bà nội chơi?”
Vương Kiến Quốc sững sờ, tuy rằng cũng đã tám tuổi rồi nhưng tính cách của trẻ con chính là như vậy. Lúc trước, cuối tuần, mẹ đưa đến nhà ông bà nội chơi thằng bé rất vui, cuối tuần hai tháng gần đây đều đến nhà bà thím, thằng bé lại càng vui. Bởi vì Chu Thục Bình nấu cơm ngon hơn mẹ Trương nhiều, cậu Lập Chí thì cho bọn chúng chơi các loại trò chơi, so với bài học của ông nội cũng thoải mái, thú vị hơn.
Hiện tại Vương Giá Hiên đã đến nhà, Vương Kiến Quốc nói nhớ ông nội thực ra cũng là lời nói của trẻ con thôi.
Mắt thằng bé đảo qua đảo lại rồi trả lời: “Ông nội! Trời lạnh quá, em trai đi quá nhiều sẽ bị ngã đó!”
Vương Giá Hiên cười rồi gật gật đầu.
Thật ra Vương Kiến Quốc nói cũng rất đúng, khoảng cách giữa hai nhà cũng phải ba bốn cây số, không có xe buýt chạy thẳng đến. Thời tiết tốt thì không sao, Triệu Trân Trân dắt xe đạp chở Tam Bảo và Tứ Bảo, hai đứa Kiến Dân và Kiến Quốc đi theo sau là được. Nhưng mùa đông năm nay chả biết là làm sao, cứ hai ba ngày tuyết lại rơi, trận tuyết trước còn chưa tan hết, trận tuyết sau đã lại đến.
Mặt đường bên ngoài toàn là băng, chưa nói đến trẻ con, người lớn nếu không chú ý cũng rất dễ bị ngã.
Để có thể nhanh chóng hâm nóng tình cảm với cháu trai, khôi phục tình cảm như trước, Tào Lệ Quyên mang tới một túi to đầy những đồ trẻ con thích ăn, có bánh quy, kẹo sữa, sơn trà cuộn, còn có sô cô la đắt tiền và thịt khô. Bây giờ hai thứ này ở Bình Thành rất khó mua, nên bà đặc biệt nhờ người mua từ Thượng Hải.
Vương Kiến Xương háu ăn hưng phấn vỗ tay, lớn tiếng kêu: “Ôi, nhiều đồ ăn ngon quá! Bà nội thật tốt!”
Tào Lệ Quyên lấy một miếng thịt khô đưa cho cậu nhóc, cười nói: “Tam Bảo, chỉ cần con ở với bà nội, ngày nào bà cũng sẽ cho con ăn ngon!”
Vương Kiến Xương nghe bà nội nói, cầm lấy miếng thịt khô nhưng không ăn ngay, mà nhăn mặt suy nghĩ mười giây, nói: “Bà nội! Mẹ nói trẻ con phải ngoan ngoãn ăn cơm, không được ngày nào cũng ăn vặt!”
Tào Lệ Quyên làm sao có không hiểu điều này cơ chứ?
Hồi bé nhà bà ta cũng được coi là có tiền, hầu như muốn cái gì là có cái đó, về đồ ăn vặt cũng vậy. Bà ta trước năm sáu tuổi thích ăn bánh ngọt với kẹo hoa quả, không thích ăn cơm, cha mẹ quá bận nên cũng không chăm sóc bà ta được. Về sau là vì răng sữa ăn đến hỏng rồi mới được chú trọng đến, mẹ bà ta phải tịch thu hết đồ ăn vặt trong nhà thì thói quen này mới dần dần được sửa.
Nhưng bây giờ không giống hồi trước, vật chất cung ứng bây giờ quá eo hẹp, trẻ con trong một gia đình bình thường một tháng được hai gói bánh quy là rất được rồi. Vì thế, chả có nhà nào dạy con cái là ngày ngày ăn vặt là không tốt cả, bởi vì căn bản không có để mà ăn.
Triệu Trân Trân nói với bọn trẻ như vậy, sợ rằng còn có ý khác!
Tào Lệ Quyên cười với cháu mình nói: “Mẹ con nói đúng, nhưng cũng chưa đúng lắm, đồ ăn vặt ăn nhiều là không tốt, nhưng mà mỗi ngày chỉ ăn vài cái bánh quy, hai viên kẹo hay sô cô la thì cũng không sao cả! Không phải là không được ăn, mà là không được ăn nhiều!”
Vương Kiến Xương gật đầu, xé miếng thịt khô rồi bỏ vào miệng.
Tào Lệ Quyên xé vỏ một viên kẹo sữa đưa cho Tiểu Kiến Minh, cậu nhóc ăn phồng cả miệng lên, nhưng vẫn có chút tham lam, nhìn chằm chằm vào túi thịt khô trong tay anh ba.
Tào Lệ Quyên cười xoa đầu cậu nhóc, nói: “Tứ Bảo của chúng ta còn nhỏ, thịt khô quá cứng sẽ làm gãy răng mất!”
Tiểu Kiến Minh cảm thấy mình không còn bé nữa, cậu nhóc hiện tại có thể ngồi có thể đứng có thể đi.