Bình thường cũng không cần mẹ bế nữa, mà còn học được cách dùng thìa múc canh rồi. Mẹ toàn nói cậu nhóc đã lớn rồi mà, nên có chút mơ hồ mà biện minh: “Bà nội! Con là em bé lớn rồi!”
Tào Lệ Quyên cười cười, bế đứa cháu lên rồi hôn khuôn mặt tròn của cậu nhóc.
Vương Kiến Xương cũng sà vào lòng của bà.
Triệu Trân Trân ngồi trên sô pha nhìn từ đầu đến cuối, không định làm phiền ông bà nội và mấy đứa nhóc nói chuyện, nhưng cũng không ý định nói chuyện với Quý Đông, lấy mấy tờ báo rồi chăm chú đọc.
Tổ phó tổ công tác của họ là chị Hoàng vì kỹ năng viết lách tốt nên được điều đến ban thư ký của thị chính. Ý của cấp trên là sẽ không phái người mới tới, dù sao người trong tổ công tác của họ cũng không ít, chỉ cần thăng chức cho một người trong tổ là được. Hôm qua, tổ trưởng Trần đặc biệt tìm Triệu Trân Trân nói chuyện, hy vọng cô sẽ làm tổ phó.
Nếu như là người khác, chuyện tốt như vậy chắc chắn đã sớm đồng ý rồi.
Nhưng Triệu Trân Trân lại nói với tổ trưởng Trần cho cô suy nghĩ hai ngày.
Ở kiếp trước, sau khi kết hôn với Lư Chí Vĩ, công việc của cô cũng rất suôn sẻ. Sau khi được điều khỏi Xưởng bông nhà nước, đầu tiên là cô làm ở thị chính một thời gian, về sau làm việc tại tổ công tác, chỉ là ở kiếp trước không gọi là tổ công tác mà gọi là tổ cách mạng. Cô từ một nhân viên bình thường, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã trở thành phó chủ nhiệm của tổ cách mạng quản lý cả nửa cái Bình Thành.
Lúc đó cô thật sự rất nở mày nở mặt, muốn cái gì có cái đó. Người ở dưới thì một mực ca tụng, người ở trên cũng rất khách sáo với cô, bởi vì dù sao thì lãnh đạo của bọn họ cũng chính là chồng của cô.
Cuộc sống như vậy bây giờ nghĩ lại thì vô cùng trống rỗng, còn có chút buồn cười và hư vinh.
Cho dù là làm phó chủ nhiệm thì cũng để làm gì? Cuối cùng chẳng phải chỉ cần một câu là đã bị điều về nông thôn sao!
Vì thế cô cũng chẳng muốn làm cái chức tổ phó này cho lắm.
Nhưng tổ công tác hiện tại dường như không giống tổ cách mạng ở kiếp trước, biết đâu về sau kết cục cũng sẽ khác?
Triệu Trân Trân bất giác cau mày.
Quý Đông ngồi trên chiếc ghế trong góc có chút bối rối. Chú Vương với dì Tào chỉ nói chuyện với mấy đứa cháu, nữ chủ nhà thì từ lúc vào cửa đã không nói chuyện với anh ta, rõ ràng rất lạnh nhạt. Vì vậy, lúc Triệu Trân Trân ngẩng đầu lên, Quý Đông lập tức nhìn cô cười, rồi quay đầu nói hai tiếng với ông Vương: “Nếu không có chuyện gì thì cháu về trước đây ạ!”
Vương Giá Hiên nhìn anh ta vẫy vẫy tay.
Tào Lệ Quyên lườm cô con dâu đang ngồi xụ mặt kia một cái, nói không ra câu mời Quý Đông ở lại ăn cơm trưa, đành cười nói: “Quý Đông, hôm nay cám ơn cháu nhiều lắm!”
Quý Đông cười thật thà, anh ta đã sớm nghe cha nói về chuyện Vương Văn Quảng bị điều đi, Triệu Trân Trân một mình chăm sóc bốn đứa con sẽ không dễ sống, nói: “Không sao, nếu trong nhà có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi cháu một câu là được!”
Câu này nói chính là để cho Triệu Trân Trân nghe, nhưng cô vẫn một mặt lạnh lùng, không có phản ứng.
Kiếp trước, lần đầu tiên cô gặp Quý Đông cũng là anh ta giúp Vương Giá Hiên mua lương thực, nhưng khi đó là ở nhà của cha mẹ chồng. Sau khi Quý Đông đến lần đầu tiên, về sau thường tới giúp họ làm việc, mua lương thực bán than thậm chí mua thức ăn, gặp cô lúc nào cũng cười ha ha, cũng không nói câu gì.
Vì vậy về sau cô bị cha mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, Quý Đông chạy tới ký túc xá của Xưởng bông nhà nước nói sẽ lấy cô làm vợ, lúc đó cô bị dọa đến phát sợ.
Tuy rằng đã từ chối anh ta, nhưng Quý Đông nhìn thật thà nhưng có nhiều khi quả thật rất khó đối phó. Cứ cách mấy ngày lại mặt dày đến tìm cô, nhiều lần như vậy, rất nhiều người ở Xưởng bông nhà nước đều đã biết.