Một người phụ nữ đã ly hôn bất luận là làm gì cũng sẽ dễ gây ra tranh luận, cuối cùng vẫn phải nhờ chủ tịch công đoàn ra mặt, giúp Triệu Trân Trân xử lý chuyện này.
Quý Đông vừa định bước ra khỏi cửa, một người phụ nữ rất cao, buộc tóc đuôi ngựa cũng rất cao, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp ngẩng cao đầu bước vào. Đôi mắt to tròn nhìn anh ta, mang theo hai phần hoài nghi hỏi: “Đồng chí nam lạ mặt này, anh là ai vậy?”
Quý Đông cười, nói: “Xin chào, tôi là Quý Đông, tới đưa lương thực giúp chú Vương ấy mà!”
Chị Quách vừa nghe nói là người hai vợ chồng ông Vương đưa tới thì lập tức quay đầu đi, phớt lờ anh ta.
Quý Đông có chút ngại ngùng, anh ta cảm thấy hôm nay bị làm sao ấy. Chủ nhà Triệu Trân Trân thì sắc mặt lạnh lùng, người phụ nữ này có vẻ cũng không hoan nghênh anh ta, cứ như lúc trước đã biết nhau hay gì vậy, nhưng thực ra mọi người đều là lần đầu gặp mặt.
Chả nhẽ đúng như người khác nói, số mệnh anh ta bị xuống dốc rồi?
Thực ra trong hai ba năm gần đây Quý Đông đã không còn muốn làm người tốt nữa, đồng nghiệp hay bạn bè mượn tiền mượn đồ thì đều từ chối, nhờ anh ta làm việc mười lần thì chín lần từ chối. Nếu không phải lần này là chú Vương, trời lạnh như thế này anh ta nhất định sẽ không ra ngoài, ở nhà đọc sách, đánh cờ thật tốt biết bao!
Hồi nhỏ không thích đọc sách, mấy năm gần đây mới thông suốt, được anh cả chỉ dạy tận tình, bây giờ Quý Đông có thể viết được một bài văn ngắn hoàn chỉnh rồi.
Chị Quách coi Quý Đông như không khí, đi nhanh vài bước ngẩng đầu nhìn, thấy hai vợ chồng nhà ông Vương thong thả ngồi trên sô pha nói chuyện với mấy đứa cháu rất vui vẻ.
Chị ấy có chút tức giận khi thấy cảnh này!
Vốn dĩ, chị ấy có ấn tượng khá tốt với Vương Văn Quảng, cảm thấy với tư cách là chồng của Triệu Trân Trân có thể cho anh tám mươi điểm. Lúc Tiểu Kiến Minh tròn một tuổi, chị ấy đã quan sát hai vợ chồng nhà ông Vương rồi. Tuy rằng cả hai người trông rất có văn hóa, rất có khí chất, nhưng lời lẽ, cử chỉ có chút kiêu ngạo. Nhất là khi nói chuyện với Triệu Trân Trân thì thể hiện rất rõ ràng, nhiều nhất chỉ có thể cho năm mươi điểm.
Mà cái lần tới để khuyên Triệu Trân Trân ly hôn, biểu hiện của hai vợ chồng này càng tệ hơn. Cũng không hiểu hai ông bà nhà này nghĩ gì, nếu họ thực sự thương cháu trai mình, làm sao có thể nhẫn tâm để cho mấy đứa nhỏ rời ra mẹ mình để sống cùng bọn họ chứ. Chị Quách là người tính tình hay nổi nóng, trong lòng đã thẳng thắn trừ điểm.
Chị Quách mặc dù rất tức giận, nhưng bây giờ chị ấy không còn nóng nảy bộp chộp như hồi trước nữa, học được chú ý cách nói chuyện rồi. Vì vậy, chị ấy vừa bước vào phòng, đã tỏ ra kinh ngạc nói: “Ồ, đúng là khách quý nha, Kiến Dân, ông bà nội của con đến rồi à!”
Chị ấy dường như đang chào hỏi với hai vợ chồng già, nhưng giọng điệu lại giống như đang nói chuyện với trẻ con. Nếu là người khác sẽ không để ý, sẽ chào hỏi lại rồi cho qua chuyện.
Vương Giá Hiên luôn tỏ ra cao cao tại thượng trước mặt hậu bối, nên không để ý lời nói của chị Quách, vẫn làm như thể không nghe thấy gì hết. Nhưng Tào Lệ Quyên lại khác, đương nhiên bà ta nhìn ra là chị Quách đang cố tình, nên có chút mất tự nhiên không để ý đến chị Quách.
Kiến Dân rất thích dì Quách, lập tức cười nói: “Vâng, dì Quách mau ngồi đi!”
Triệu Trân Trân cười, rót một ly nước cho chị ấy, cười nói: “Không phải đã nói với chị là thời tiết không tốt thì không cần qua đây rồi sao? Chị bị cảm đã đỡ chưa?”
Chị Quách bưng cốc lên uống một hụm, có chút ghét bỏ nói: “Đây là trà gì vậy? Trà Bích Loa Xuân chị cho em đâu?”
Triệu Trân Trân không trả lời, nhưng nói: “Chị đến chỉ để uống trà thôi sao? Sáng nay Kiến Xương còn nhắc tới chị đó, lần trước thằng bé đánh cờ thua chị, nên lần này muốn thắng chị cho bằng được!”