Vương Kiến Xương so với một năm trước cũng đã thay đổi rất nhiều, trước kia so với các đứa trẻ cùng tuổi khác thì khả năng diễn đạt ngôn ngữ và khả năng tư duy của cậu nhóc hơi kém. Nhưng bây giờ đã là đứa trẻ thông minh nhất lớp, biết viết biết vẽ còn chưa nói, bây giờ thằng bé làm cái gì cũng thích thắng. Đương nhiên, nếu thua cậu nhóc cũng sẽ không khóc. Đứa nhỏ này rất kiên trì, sẽ luyện tập lặp đi lặp lại, cố gắng dành chiến thắng càng sớm càng tốt.
Ví dụ như đánh cờ, lần trước sau khi cậu nhóc thua chị Quách, không có việc gì làm lại suy nghĩ về ván cờ, có thời gian sẽ cùng Kiến Dân, Kiến Quốc đánh cờ.
Vương Kiến Xương nghe đến đánh cờ, đang ngồi bên cạnh bà nội lập tức chạy đến, hưng phấn nói: “Dì Quách, bây giờ chúng ta chơi cờ đi!”
Chị Quách lấy trong túi ra một chiếc hộp nhựa mới tinh, nói: “Không vội, con xem cái này là gì trước đi?”
Vương Kiến Xương nhìn thấy hoa văn Tôn Ngộ Không trên hộp, lập tức kích động hỏi: “Dì Quách, đây có phải cả một bộ truyện tranh không?”
Chị Quách gật đầu.
Vương Kiến Xương ôm nó trong lòng như ôm bảo vật, cẩn thận đặt trên bàn, lúc này Kiến Dân và Kiến Quốc cũng đến vây quanh. Vương Kiến Quốc cầm lấy rồi mở chiếc hộp ra, nhìn thấy hai cuốn sách xếp lên nhau gọn gàng, kinh ngạc nói: “Ôi, trọn bộ “Đại náo thiên cung”. Anh xem này, còn là có màu này!”
Vương Kiến Dân gật đầu, nhanh chóng rút một cuốn, cầm lên xem.
Vương Kiến Xương cũng học theo cầm lên một cuốn, cậu nhóc vui vẻ chỉ vào trang sách bên trong nói: “Mẹ! Con có thể vẽ Tôn Ngộ Không dựa vào cái này!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Kiến Dân với Kiến Quốc đều là người mê sách từ nhỏ, so với những cuốn sách dày khô khan khó hiểu ở nhà ông nội, tất nhiên bọn chúng sẽ thích những bộ truyện tranh nhẹ nhàng, thú vị hơn. Hai anh nhỏ cầm mỗi đứa một cuốn, chụm đầu vào đọc.
Tiểu Kiến Xương cũng không quên đánh cờ, vì thế thúc giục Chị Quách cùng cậu vào phòng chơi cờ.
Bởi vì phòng khách quá nhỏ, nên bàn học và bàn cờ của bọn trẻ đều ở phòng khách.
Chị Quách uống một hơi hết nửa tách trà, rồi dẫn Tiểu Kiến Xương đi.
Vương Giá Hiên vẫn an nhiên ngồi trên sô pha, nhưng Tào Lệ Quyên đã có chút tức giận. Chị Quách vừa vào nhà đã không chào hỏi tử tế ai. Cô gái này có vẻ xuất thân từ một gia đình tốt nhưng điệu bộ lại thật nhỏ mọn, tôn trọng người già là nguyên tắc cơ bản nhất để làm người, ngay cả điều này cô ta cũng không làm được! Hơn nữa vừa vào cửa đã dùng truyện tranh để dụ bọn trẻ, bây giờ hai đứa cháu lớn chỉ lo đọc sách không để ý đến ông bà nội, đã thế lại còn đưa cả Tam Bảo đi rồi.
Đứa còn lại trong phòng là Tứ Bảo, nhưng Tiểu Kiến Minh đã hơn một tuổi rồi, không còn thích được bế giống như lúc nhỏ nữa, bà ta vừa mới ôm được một lúc đã muốn chạy rồi. Cậu nhóc dùng lực thoát khỏi tay bà rồi chạy đến bên cạnh Triệu Trân Trân, dựa vào đùi mẹ, tay cầm đồ chơi xếp hình cười khúc kha khúc khích.
Tào Lệ Quyên nhìn chồng mình, Vương Giá Hiên làm như không nhìn thấy bà ta, vẫy tay cười với hai đứa cháu: “Kiến Dân Kiến Quốc, sách gì đọc hay thế, lại đây cho ông đọc với nào?”
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc lập tức chạy qua.
Thấy Tào Lệ Quyên buồn chán nên gợi ý, cũng nói với Vương Kiến Minh: “Tứ Bảo, bà nội cùng con chơi xếp hình được không?”
Trò chơi ghép hình là món đồ chơi Tiểu Kiến Minh thích nhất. Bình thường đến Triệu Trân Trân động vào một tí cậu nhóc cũng không vui, hiển nhiên không thể. Không những không chịu, lại còn vội vã giấu đồ chơi xếp hình ra đằng sau, lắc lắc cái đầu.
Tào Lệ Quyên vừa tức vừa buồn cười.
Cũng may đúng lúc đó đồng hồ treo trên tường phòng khách vang lên, bà ta nhìn một cái, không ngờ đã mười một giờ rồi, cố gượng cười nói: “Trân Trân, không sớm nữa rồi, tôi có mang tới một con gà với hai con cá, đều được làm sạch sẽ rồi. Bọn trẻ dễ đói, chúng ta đi nấu cơm thôi!”