Thầy Lâm còn muốn đấm nữa nhưng Ngô Thanh Phương sợ xảy ra chuyện nên nhanh chóng ngăn chồng lại.
Hai cú đấm này cũng gần đủ lấy mạng tên kia.
Thầy Lâm lúc đó rất tức giận nên ra tay vô cùng mạnh. Một cú đấm vào đầu dẫn đến chấn thương sọ não nghiêm trọng. Cũng may những ngày này anh ta ở nông trường ăn không ngon ngủ không yên, sức lực cũng không còn tốt như trước. Nếu không hai cú đấm sẽ không chỉ đơn giản là khiến Cao Đại Phát chấn thương sọ não và gãy xương.
Thầy Lâm đương nhiên bị tóm ngay tại chỗ, cấp dưới của Cao Đại Phát còn lấy của bọn họ một cái nồi sắt, một chồng than tổ ong và nửa con gà còn chưa kịp ăn.
Sức khỏe của Ngô Thanh Phương quá yếu không có sữa, đứa trẻ mấy tháng tuổi lại không thể ăn gì khác. Đây đều là những thứ thầy Lâm phải cố gắng tìm cách nhờ người mua từ bên ngoài với giá cao.
Vì lý do này, nông trường đã có thêm một quy tắc mới, để tránh hỏa hoạn, các phạm nhân không được phép đốt than trong phòng khi chưa được phép.
Trưởng nông trường Lý cảm thấy một mực nghỉ lễ cũng không được. Mặc dù chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, bắt đầu làm việc trở lại là không thích hợp, nhưng cần phải tổ chức cho mọi người học tập chính trị! Ông ta là người đã nói là làm, hôm sau sau khi ăn sáng xong đã tổ chức một lớp học tư tưởng, người giảng chính là ông ta.
Bản thân trưởng nông trường Lý là cán bộ của phòng công tác chính trị, giảng giải nói thao thao bất tuyệt. Hơn nữa lần này thầy Lâm đánh người vô cùng tàn nhẫn, hiện Cao Đại Phát vẫn đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện, bác sĩ nói rằng ngay cả khi tỉnh lại, anh ta cũng không thể hồi phục được như người bình thường!
Thực sự ông ta không ngờ phần tử trí thức lại đánh người mạnh như vậy!
Để ngăn chặn sự cố kiểu này xảy ra lần nữa, ông ta lại càng nói nhiều hơn, thấm thoắt rất nhanh đã tới trưa.
Dù sao cũng không phải đi làm, không nghe giảng cũng không có chuyện gì làm nên mọi người đều không vội. Duy chỉ có Vương Văn Quảng là vô cùng nóng ruột. Anh lo Triệu Trân Trân và bọn trẻ đợi quá lâu trong phòng thăm.
Thực tế anh đã suy nghĩ quá nhiều, nửa tiếng trước Triệu Trân Trân đã đưa bọn trẻ rời đi.
Chính xác mà nói, Triệu Trân Trân căn bản không thể vào trong. Cũng là do lệnh của trưởng nông trường Lý, hôm nay người nhà đến thăm không ai được phép vào.
Ban đầu Triệu Trân Trân có chút không tin nên đã không nhịn được hỏi thăm vài câu. Một bảo vệ trẻ tuổi không kín miệng đã nói với cô nông trường xảy ra một chuyện lớn nên hôm nay không thể đến thăm, bảo cô ngày mai lại tới.
Ngày hôm sau, cũng là trưa ngày hai mươi tám tháng chạp, Vương Văn Quảng cuối cùng cũng được ăn món sủi cảo nóng hổi do vợ làm. Đợi đến khi anh ăn xong, Triệu Trân Trân mới cất hộp đi và hỏi: “Văn Quảng, hôm qua chỗ các anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi cải tạo lao động đã khiến Vương Văn Quảng nhận thức được tầm quan trọng của việc người khôn giữ mình. Cho nên mặc dù cả nhà hiệu phó Ngô sống ở nông trường không tốt, trước đó anh cũng chưa từng nói cho vợ biết. Nhưng hiện giờ không giống trước, trước đó gia đình hiệu phó Ngô ít nhất còn có thầy Lâm bảo vệ, nhưng hiện giờ thầy Lâm đã bị bắt, gia đình họ lớn nhỏ đều bệnh tật, rất đáng thương.
Triệu Trân Trân nghe xong chuyện thì cau mày nói: “Văn Quảng, dù sao thì hai nhà chúng ta cũng là hàng xóm. Trước giờ hiệu phó Ngô vẫn luôn đối tốt với anh, cô Ngô cũng từng giúp đỡ em. Mặc dù hiện giờ chúng ta không thể giúp được gì trong tình huống này, nhưng cô Ngô cứ như vậy thì không ổn, đứa trẻ sẽ bị đói và xảy ra chuyện!”
Vương Văn Quảng gật đầu, con trai của cô Ngô vừa gầy vừa nhỏ, còn khóc cả ngày, cứ như vậy mãi thì quả thực không ổn.
Thấy đã sắp đến giao thừa, Triệu Trân Trân rất muốn để Vương Văn Quảng và bọn trẻ ăn một bữa tất niên cùng nhau.