Chiếc lồng này còn đẹp hơn của cậu Lập Chí nhiều, thằng nhóc càng nhìn càng thích.
Văn Quảng mỉm cười, nói với vợ: “Tối qua các con có quấy không?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Không! Mấy mẹ con ở trong phòng chái, phòng đó rất kín, còn đốt thêm than nữa nên không lạnh chút nào. Vừa nói, cô vừa lấy trong túi xách ra một hộp cơm đưa cho chồng, thủ thỉ: “Anh mau ăn đi!”
Vương Văn Quảng mở hộp ra, nhìn những miếng thịt gà sáng bóng, mặc dù đã rất kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nông trường thỉnh thoảng sẽ cải thiện sinh hoạt, nhưng nhiều nhất là củ cải hầm với một ít thịt bằm hoặc một quả trứng luộc. Lần trước Triệu Trân Trân đến mang cho anh rất nhiều đồ ăn. Trừ một ít bánh quy và đồ ăn vặt thông thường ra còn có hai hộp thịt đóng hộp khó mua, tuy ngon nhưng vẫn không sánh được với những món làm từ loại thịt tươi này!
Triệu Trân Trân đưa đũa cho anh, anh nhận lấy và bắt đầu ăn ngon lành.
Chẳng mấy chốc, một hộp cơm gà hầm với khoai tây đã được ăn sạch sẽ, ngay cả một chút nước canh cũng bị Vương Văn Quảng ăn hết.
Triệu Trân Trân đặt hộp cơm trống rỗng vào túi xách của mình, nhỏ giọng hỏi anh: “Ngày mai anh muốn ăn cái gì, ngày mai em lại đến!”
Vương Văn Quảng chỉ muốn ăn thịt. Thành thật mà nói trước khi bị điều đi, anh chưa bao giờ nhận ra mình lại thích ăn thịt đến như vậy. Mới đầu khi vừa tới nông trường ngoại trừ cảm giác vô cùng mệt mỏi và nhớ nhà, anh còn nằm mơ được ăn thịt. Sau này đã quen với cơm canh đạm bạc trong nhà ăn, có thể có thêm một chiếc bánh bột ngô đã rất vui, dần dần cũng đã từ bỏ suy nghĩ viển vông đó.
Nhưng hôm nay, món gà hầm khoai tây lại khơi dậy lòng ham muốn của anh. Khi ở nhà, mẹ Trương và Triệu Trân Trân đều rất thích ăn sủi cảo. Thường thì cứ cách một tuần lại làm một lần. Sủi cảo do vợ làm vô cùng ngon, anh cảm thấy đã rất lâu rồi không được ăn nên cười nói: “Muốn ăn sủi cảo em làm!”
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Được!”
Tuy nhiên ngày hôm sau Vương Văn Quảng đã không được ăn sủi cảo như mong muốn.
Bởi vì chiều hôm đó nông trường đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Kể từ khi chủ nhiệm Lưu và nhân viên quản giáo ẩu đả với nhau, trưởng nông trường Lý đã rất chú trọng đến phương diện này. Không chỉ giảng bài tư tưởng cho các tù nhân bị bắt giữ mà còn đặt nhiều lần ra lệnh cấm cấp dưới tùy tiện sử dụng vũ lực, nhưng dù vậy, vẫn có chuyện xảy ra.
Con trai của Ngô Thanh Phương còn chưa được một tuổi, trước đây khi đi làm đồng đều là Ngô Thanh Phương hoặc chồng địu con trên lưng. Nhưng sau này thời tiết trở lạnh, đứa trẻ không chịu được lạnh, Ngô Thanh Phương lại bị bệnh viêm phổi mãi không khỏi, số ngày làm việc giảm đi rất nhiều. Điều này khiến những người giám sát trong nhóm của họ rất không hài lòng, sau đó họ càng có suy nghĩ biến thái hơn.
Mặc dù Ngô Thanh Phương bị bệnh, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô ấy. Trước đây ở đại học cô ấy đã rất xuất chúng, sau khi tới nông trường cô ấy lại càng giống như một nàng tiên, có một số người đàn ông xấu xa đã để ý đến.
Có một lần chồng của Ngô Thanh Phương đi làm về phát hiện trong phòng có tiếng nói của người đàn ông lạ. Vừa đẩy cửa ra đã thấy tên quản giáo họ Cao đang cười toe toét và nói cái gì đó, vợ anh ta bị chọc giận đến nỗi cả mặt đỏ bừng, bế chặt con không nói lời nào.
Chồng của cô ấy là thầy Lâm cao lớn vạm vỡ, là chủ công của đội bóng rổ của trường. Trước đây anh ta từng luyện võ, một quyền có thể đấm bay nửa cái mạng người, dù vậy nhưng anh ta chưa bao giờ vô cớ bắt nạt người khác. Nhưng giờ khắc này trông thấy tình cảnh người vợ anh ta nâng niu trong lòng bàn tay bị chọc giận như vậy, anh ta làm sao có thể giữ được bình tĩnh nữa? Anh ta kéo tên khốn đó ra và đấm cho hai phát.