Rất nhanh bốn đứa trẻ đều đã ngủ.
Triệu Trân Trân nhắm mắt nằm ở mép giường ngoài cùng, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ được.
Kiếp trước sau khi Vương Văn Quảng bị điều đi, cô cũng từng đến thăm một lần. Đó là khi bị cha mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, một mình sống trong ký túc của xưởng bông nhà nước. Nhưng nông trường ở kiếp trước nghiêm khắc hơn bây giờ nhiều, người nhà đến thăm không được phép nói chuyện, cô vội vàng đưa cho anh gói đồ mang theo rồi phải ra về.
Bộ dạng Vương Văn Quảng của lúc đó còn nhếch nhác hơn bây giờ, không những vừa đen vừa gầy mà trên mặt trên đầu đều có vết thương. Khi bước ra khỏi cổng nông trường, cô đã ngồi sụp xuống bên đường và khóc lớn.
Cô viết một lá thư dày cộp trong gói đồ, giãi bày hoàn cảnh hiện tại và nỗi bất bình của mình, nhưng lúc đó cô hiểu rằng chồng cũ đến bản thân còn khó bảo vệ, tương lai cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nhưng con đường mà sau này cô lựa chọn, lại là con đường sai lầm!
Triệu Trân Trân mở mắt ra, nhìn bốn khuôn mặt đang say sưa ngủ bên cạnh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không khỏi cười thầm.
Hôm sau Triệu Trân Trân dậy từ sớm.
Công xã Anh Đào là một địa phương nhỏ, tuy rằng tổ công tác ở Bình Thành phát triển với quy mô rất rộng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ lan đến thị trấn Huệ Dương, căn bản vẫn chưa ảnh hưởng tới địa phương nhỏ này. Cuộc sống của người dân vẫn diễn ra bình thường, cuối năm đương nhiên là đón tết rất náo nhiệt.
Tết ở miền Bắc rất có ý nghĩa lễ nghi, mỗi ngày cuối năm đều có sắp xếp cụ thể, có câu tục ngữ: Hai mươi ba dính kẹo mạch nha, hai mươi tư quét dọn nhà cửa, hai mươi lăm dán cửa sổ. Hai mươi sáu hầm thịt heo, hai mươi bảy thịt gà trống, hai mươi tám tắm rửa gội đầu. Hai mươi chín hấp bánh bao, tối ba mươi thức nấu cả đêm, mùng một tết nghỉ ngơi cả ngày.”
Xã Anh Đào họp chợ vào các ngày 1, 11, 21, 6, 16 và ngày 26. Hôm nay là 26/12 âm lịch.
Ông hai và bà hai tuổi tác đã cao, thích ăn những thức ăn mềm. Triệu Trân Trân cắt nhỏ phần nhân bắp cải, lại băm nhỏ nửa cân thịt thành nhân, thêm hành, gừng và dầu mè vào trộn đều, nhanh chóng cán mỏng bột ra. Chẳng mấy chốc, hai đĩa hoành thánh với lớp vỏ bánh mỏng và nhiều nhân đã được gói xong.
Sau khi ăn tối, ông hai từ phòng bên tìm được một chiếc xe mây tre nhỏ, chiếc xe này Triệu Lập Chí đã dùng khi còn bé, ngoại trừ bánh xe kêu cót két, đã qua nhiều năm như vậy nhưng xe vẫn có thể dùng được! Triệu Trân Trân lau sạch sẽ rồi đặt Tiểu Kiến Minh ngồi lên đó, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe tiến về phía trước.
Tiểu Kiến Minh ngồi trên đó rất vui vẻ.
Cô đẩy đứa con trai út của mình, một tay dắt Kiến Xương, Kiến Dân và Kiến Quốc nắm tay nhau bước ra khỏi cửa.
Có lẽ vì là phiên chợ cuối năm nên người đến chợ vô cùng đông, người mua cũng nhiều, người bán cũng đông.
Ở thành phố cuối năm nguồn cung cấp thịt dồi dào hơn ngày thường rất nhiều, những mua cái gì cũng phải tranh giành. Điểm này ở nông thôn tốt hơn nhiều, nhiều người đã giết những con lợn nuôi cả năm, những người nuôi gà vịt, cừu cũng vậy, nên những gian hàng thịt trong phiên chợ Tết đặc biệt nhiều.
Triệu Trân Trân đã mua hai cân rưỡi thịt lợn, hai con gà và một con vịt, ngoài ra còn mua một ít hạt dưa để chiêu đãi khách trong dịp Tết.
Sau khi về đến nhà, cô không nghỉ ngơi, lập tức cho một con gà vào nồi hầm.
Mặc dù vẫn chứa đến trưa, nhưng bọn trẻ đã cảm thấy đói, sau khi đổ đầy một hộp gà hầm khoai tây, cô đặt phần còn lại vào đĩa, làm vài chiếc bánh bao hấp cho bọn trẻ ăn và lại đến nông trường Thanh Hòa.
Có lẽ là bởi vì tối hôm qua ngủ ngon, Vương Văn Quảng so với ngày hôm qua trông đã có sức sống hơn rất nhiều, vừa bước vào anh đã lấy ra bốn chiếc lồng dế được đan rất tinh xảo.
Vương Kiến Xương nhìn đi nhìn lại nó trong tay, vui vẻ nói: “Ôi, cha giỏi quá!”