Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320:

Chương 320:

Bởi vì không có kế hoạch chuyển đến đây ở nên mặc dù mái nhà đã được sửa chữa nhưng chỉ là sửa sơ lại, vẫn sử dụng các thanh xà gỗ ban đầu. Các xà nhà chưa bị hỏng vẫn tiếp tục được sử dụng, vật liệu mới thêm vào rất ít. Dựng xong xà và dầm gỗ, lại trải bằng thảm rơm và dán bùn trộn cỏ, mái nhà được sửa chữa đại khái như thế. Mặc dù tiết kiệm nhưng thật sự không phù hợp để sống ở đó.

Hiệu quả giữ ấm của căn nhà không tốt lắm.

Nhưng Triệu Trân Trân cũng có một cách, sau khi quan sát một chút, cô đã chọn không ở trong gian nhà chính, mà sống ở căn phòng bên cạnh nơi chứa ngũ cốc. Căn phòng bên này có lẽ được xây dựng muộn hơn căn phòng chính, vật liệu được sử dụng cũng rất chắc chắn. Bây giờ có vẻ như các bức tường và mái nhà vẫn còn rất chắc chắn. Hơn nữa họ còn có một điểm tốt khi sống trong căn phòng này, bởi vì các vật dụng nội thất che phủ nên việc tìm kiếm tầng hầm ẩn càng khó khăn hơn.

Cô đến nhà ông hai trước, nấu một nồi mì cho mình và ba đứa con lớn ăn, ngoài ra còn hấp một bát bánh trứng cho Tiểu Kiến Minh. Sau khi ăn xong, mấy đứa nhỏ chơi ở sân trước, cô và chú Triệu Thanh Sơn cùng nhau trở về nhà phía sau.

Hai người họ dọn sạch đống rơm dùng để trải trên sàn phòng chái, lau kỹ sàn bê tông rồi kê một chiếc giường đôi cũ kỹ vào. Đầu giường và thành giường che chắn hoàn hảo lối xuống tầng hầm, vì là giường hộp kiểu cũ nên ra vào rất thuận tiện, chỉ cần kéo sang một bên.

Chiếc giường này rộng hơn hai mét, mặc dù không quá rộng rãi để bốn đứa trẻ và một người lớn ngủ, nhưng mùa đông chật một chút cũng không sao.

Dọn dẹp giường chiếu xong, lại bê hai cái bàn, một cái tủ và vài chiếc ghế từ gian phòng chính sang, căn phòng nhỏ đã chật cứng đồ.

Triệu Thanh Sơn đi tới phía trước đốt lò, Triệu Trân Trân mặc dù rất mệt, nhưng cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Cô mở cuộn hành lý mang theo ra, trước tiên trải chăn ga gối đệm mang theo, sau đó lấy những vật dùng hàng ngày khác ra. Vừa dọn dẹp xong thì mấy đứa trẻ đã chạy vào.

Triệu Thanh Sơn bưng lò than đi phía sau, đặt bếp ở vị trí cạnh cửa, nói với cô: “Trân Trân, căn phòng này nhỏ, cửa sổ cũng đều khép kín. Cháu chú ý một chút, nếu cảm thấy có mùi khí than thì mở cửa ra! Bây giờ chú sẽ đến hợp tác xã mua bán để mua vài đoạn ống khói!”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Mấy đứa trẻ Kiến Dân tò mò nhìn căn phòng nhỏ có chút tồi tàn, Vương Kiến Quốc hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta ở đây ạ?”

Triệu Trân Trân vừa gấp quần áo vừa mỉm cười gật đầu, hỏi: “Đúng vậy, Kiến Quốc có thích không?”

Nói thật, Vương Kiến Quốc không thích.

Đừng nói căn nhà ở nông thôn này, ngay cả căn nhà ở Bình Thành hiện giờ Vương Kiến Quốc cũng không thích lắm. Bởi vì căn nhà quá nhỏ! Phòng ăn, ngủ và học đều rất nhỏ, kém xa so với nhà công vụ ở trước kia rất thoải mái. Nhưng thằng bé không thể nói những lời này cho mẹ, nên lưỡng lự vài giây lại nhẹ nhàng gật đầu.

Triệu Trân Trân đương nhiên nhìn ra biểu cảm không tự nhiên của thằng bé, tuy nhiên cô không lật tẩy, mà còn hỏi ba đứa trẻ khác: “Kiến Dân, Kiến Xương, Kiến Minh, các con có thích chỗ này không?”

Cậu nhóc hơn một tuổi Vương Kiến Minh cảm thấy chỉ cần ở cùng mẹ đã rất tốt, nên lớn giọng nói: “Thích ạ!”

Mặc dù Vương Kiến Dân chỉ lớn hơn Vương Kiến Quốc hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng tâm tư của đứa trẻ này có lúc không giống một đứa bé, cậu bé nói: “Mẹ, có phải nếu ở đây thì hàng ngày đều có thể nhìn thấy cha không?”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Vương Kiến Xương lúc đầu có chút lượng lự cũng lập tức nói: “Mẹ, con rất thích!”

Vương Kiến Quốc cảm thấy có thể gặp cha mỗi ngày thật tuyệt nên cũng bật cười: “Mẹ ơi con cũng thích!”

Mặc dù bọn trẻ đều nói thích, nhưng trong lòng Triệu Trân Trân lại không dễ chịu lắm. Cô cất quần áo đã gấp vào tủ, lấy ra một túi thịt khô nói: “Nào, chúng ta bắt đầu ngủ thôi, ai ngủ trước, tỉnh dậy có thể ăn thịt khô!”

Bình Luận (0)
Comment