Em xem không phải tốt lên nhiều rồi sao, không nhìn kĩ cơ bản không phát hiện, chắc chỉ cần vài ngày nữa là khỏi thôi! Đúng rồi, năm nay tuyết rơi lớn như vậy, bếp nhà chúng ta không sao chứ?”
Nhà ở trường thường là hai gian rưỡi phòng chính, phòng phụ là do mỗi gia đình căn cứ tình hình thực tế mà xây dựng, phòng chái phía đông bọn họ dùng làm phòng bếp là một gian phòng đơn sơ, đặc biệt mái nhà rất mỏng.
Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Không sao, trong nhà đều rất tốt!”
Vương Kiến Xương giật giật tay áo của anh, nói: “Cha, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Vương Văn Quảng chơi cờ rất thạo, anh đã học với một bậc thầy nổi tiếng trong hai năm và đã giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi khi còn trẻ. Do đó trong một khoảng thời gian rất ngắn đã đánh thắng Vương Kiến Xương. Thằng nhóc không phục, nhưng liên tiếp ba ván sau thằng nhóc đều thua rất thảm.
Trông thấy Tam Bảo không được vui, Vương Văn Quảng lại cảm thấy có chút buồn cười, anh cười nói: “Kiến Xương, khi về nhà con phải luyện tập nhiều hơn, biết không? Cố gắng trong lần thăm cha tiếp theo, có thể thắng được cha!”
Chẳng mấy chốc đã hết giờ thăm, nhưng bốn đứa trẻ đều không muốn đi. Vương Kiến Xương thậm chí còn nói: “Cha! Cha sống trong căn phòng ở nông trường đúng không? Cha có thể đưa chúng con đi xem không?”
Vương Văn Quảng lắc đầu.
Bọn trẻ thấy vậy thì rất thất vọng, Triệu Trân Trân vội vàng giải thích: “Trong nông trường có rất nhiều người, nếu như ai đến thăm cũng muốn vào trong xem, như vậy sẽ rất lộn xộn! Chúng ta quay về trước, có được không? Trở về mẹ sẽ cùng các con nấu đồ ngon, hơn nữa, ngày mai chúng ta sẽ lại đến thăm cha!”
Tiểu Kiến Minh là người đầu tiên vỗ tay đồng ý: “Được ạ, ngày mai lại đến thăm cha. Mẹ ơi Tứ Bảo đói rồi, muốn ăn bánh trứng!”
Là một cậu nhóc một tuổi rưỡi, câu nói mạch lạc rõ ràng này của cậu nhóc cũng coi như rất hiếm có. Khi Kiến Xương bằng tuổi cậu nhóc, nói chuyện vẫn còn ngập ngừng từng chữ từng chữ một, hơn nữa thông thường một lần sẽ không nói quá ba chữ.
Vương Văn Quảng rất hài lòng, không nhịn được lại ôm cậu nhóc lên, nói: “Tứ Bảo về nhà ăn ngon ngủ ngoan, đợi ngày mai con đến, cha sẽ làm cho các con một cái lồng nhỏ thật đẹp, có được không?”
Mắt Vương Kiến Xương sáng lên, hỏi: “Cha! Cha biết làm lồng cho dế không ạ?”
Vương Văn Quảng gật đầu.
Vương Kiến Quốc cũng vội vàng hỏi: “Cha! Con cũng muốn!”
Vương Văn Quảng vui vẻ nói: “Các con ai cũng có, mỗi người một cái! Giờ này ngày mai sẽ làm xong!” Lời nói của anh dành cho các con trai nhưng ánh mắt lại hướng về phía vợ Triệu Trân Trân.
Triệu Trân Trân cười với chồng, nói: “Văn Quảng! Căn nhà nhỏ mua trước đây đã thu dọn sạch sẽ, dù sao cũng là ngày nghỉ, em dự định cùng các con ở lại đó vài ngày. Nếu như ngày nào cũng đến thăm, nông trường của anh có cho phép không?”
Bởi vì sắp đến Tết Nguyên Đán nên việc quản lý trong nông trường đã buông lỏng hơn trước rất nhiều, Vương Văn Quảng chưa từng nghe qua quy định hạn chế số lần ra vào nên cười nói: “Cho phép mà!”
Cuối cùng lại không đành lòng nói: “Căn nhà kia có thể ở sao? Có lò sưởi không? Thời tiết lạnh như vậy, đừng để bọn nhỏ bị lạnh. Hay là em mang các con về Bình Thành đi, anh ở đây thực sự rất ổn!”
Triệu Trân Trân nhìn chằm chằm chồng vài giây, cười nói: “Có gì đâu mà không thể ở được, chú đã tìm người sửa sang lại rồi, chăn ga gối đệm có cả, trở về em sẽ đốt lò ngay. Anh yên tâm, các con sẽ không bị lạnh đâu!”
Vương Văn Quảng đứng bên trong cổng nông trường, nhìn hình bóng của vợ và con hoàn toàn biến mất mới quay trở về.
Dọc đường đi anh đều tươi cười rạng rỡ, đợi đến khi mở cửa phòng của mình ra, cuối cùng không nhịn được nữa cười không thành tiếng, khi cười nước mắt cũng vô thức rơi xuống.
Thực tế, ngôi nhà mà Triệu Trân Trân mua không thích hợp để ở. Mới đầu khi mua nhà, mái của gian nhà chính đã bị sập.