Vương Kiến Quốc ở bên cạnh cũng nhanh chóng lấy ra hai tờ giấy nhàu nát, vui vẻ nói: “Cha, cha xem đi! Lần này con thi được hai bài một trăm luôn!”
Vương Văn Quảng nhận lấy xem, mỉm cười nói: “Kiến Quốc thật là giỏi! Phải tiếp tục phát huy nhé!”
Vương Kiến Quốc có chút không hài lòng đối với lời khen ngợi của cha, thằng bé nghiêng cái đầu nhỏ nói: “Cha, vậy không phải con cũng rất thông minh sao?”
Vương Văn Quảng ra sức gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, không thông minh thì không thể thi được một trăm điểm!”
Lúc này Vương Kiến Quốc mới hài lòng, vui vẻ chỉ vào Kiến Xương nói: “Cha! Em ba nói muốn chơi cờ cùng cha, còn mang theo cả bàn cờ!” Xương Kiến Xương gật đầu thật mạnh, lấy từ trong ba lô nhỏ ra bàn cờ, thực chất là một cái vỏ các tông, sau đó lấy ra một cái túi vải nhỏ, trong đó đựng đầy quân cờ.
Cậu bé rất nghiêm túc đặt bàn cờ lên bàn, lần lượt sắp xếp các quân cờ.
Trí nhớ của đứa trẻ hơn một tuổi còn chưa hoàn thiện, từ sau khi vào phòng Vương Kiến Minh vẫn luôn được Triệu Trân Trân bế. Cậu nhóc nhìn xung quanh với đôi mắt to, đặc biệt là nhìn chằm chằm cha mình Vương Văn Quảng. Sau đó không biết cậu nhóc nhớ ra điều gì hay vì lý do nào khác, thoát khỏi vòng tay mẹ, bật cười đi tới trước mặt cha.
Vương Văn Quảng bế cậu con trai út lên và nói: “Mấy tháng không gặp, Kiến Minh nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi!” Anh không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non nớt của con.
Chắc là do râu trên mặt cha khiến cậu nhóc có chút ngứa, Tiểu Kiến Minh cười khúc khích, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Vương Văn Quảng bất ngờ dùng lực giơ tay lên, trong phút chốc đã nhấc bổng cậu con trai út lên cao, cậu nhóc cười phá lên vì phấn khích.
Vương Kiến Xương đã bày xong cờ, thằng nhóc cũng muốn được cha nhấc lên cao, do đó thằng nhóc dùng ánh mắt nhỏ tha thiết nhìn cha.
Trong vòng hơn nửa năm nay Kiến Xương đã lớn rất nhanh, so với những đứa trẻ cùng tuổi ít nhất cũng cao hơn nửa cái đầu. Hơn nữa cơ thể thằng nhóc cũng chắc nịch, mặc dù không quá béo, nhưng vẫn nặng hơn hai mươi ký.
Lao động chân tay đúng cách có thể cải thiện thể chất của một người, nhưng cường độ lao động và bữa ăn ít dinh dưỡng trong nông trường lại chỉ có thể gây tác dụng ngược. Gần đây Vương Văn Quảng cảm thấy thể lực của mình sa sút rõ ràng. Trước đây dệt chiếu rơm đến khoảng ba bốn giờ chiều mới cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ mới đến trưa đã cảm thấy mệt lử.
Dù vậy lúc này anh cũng không muốn làm con trai thất vọng.
Vương Văn Quảng bế Tiểu Kiến Xương lên, hít hai hơi thật sâu để chuẩn bị, dùng hết sức nhấc hai cánh tay lên, lại nhấc Kiến Xương lên!
Chỉ là mặt anh ngay lập tức có chút đỏ.
Triệu Trân Trân vội vàng nói: “Ôi trời, Kiến Xương nặng lắm rồi. Văn Quảng, anh mau đặt thằng bé xuống đi!”
Sau khi Vương Kiến Xương được đặt xuống, Vương Văn Quảng cảm thấy hai cánh tay vừa đau vừa mỏi.
Triệu Trân Trân vừa giận vừa buồn cười nhìn chồng, nũng nịu nói: “Có phải bị thương rồi không? Để em xoa bóp cho anh!”
Trước đó sự chú ý của cô đều dồn vào mấy đứa trẻ, vì sợ cậu nhóc nào sẽ đột nhiên òa khóc. Lúc này cô mới để ý đến cánh tay dài đầy nứt nẻ của chồng.
Khi còn nhỏ, cô may quần áo bằng vải bông mỏng, sống trong nhà chứa củi của gia đình. Hơn nữa, cô còn phải làm việc vào mùa đông, năm nào cũng bị nứt nẻ ở tay, vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu. Ban ngày đi làm thì không sao, nhưng ban đêm đều bỏ tay vào trong chăn, chỗ bị nứt nẻ lâu ngày gặp phải khí nóng rất ngứa, luôn có chút cảm giác như kim châm, khiến cô trằn trọc không ngủ được.
Nhưng từ nhỏ cô chịu khổ đã quen, còn Vương Văn Quảng lại không phải vậy, làm sao anh chịu được sự giày vò này!
Vương Văn Quảng thấy sắc mặt của cô thay đổi, anh nắm lấy tay vợ cười nói: “Không sao đâu, nông trường đã cho nghỉ phép mười ngày, anh dùng dầu lửng xoa hiệu quả rất tốt.