Vương Văn Quảng cười với Kiến Xương, nói: “Tam Bảo, cha xấu xí rồi, con có còn thích cha nữa không?”
Vương Kiến Xương lại cẩn thận nhìn anh, do dự vài giây rồi nói: “Thích ạ!”
Lần này Vương Văn Quảng cười hai tiếng ha ha sảng khoái, bế Tam Bảo lên rồi hôn lên má mũm mĩm của thằng nhóc.
Vương Kiến Xương rất hạnh phúc, quả thực thằng nhóc vô cùng nhớ cha. Mấy cậu nhóc chơi với nhau, cha của Diệp Trình Diệp Hoan, cha của Lưu Đại Ngưu Lưu Nhị Ngưu đều thường xuyên ở nhà. Mặc dù trong mắt thằng nhóc, cha của bọn họ đều không tài giỏi như cha của mình, nhưng cha mình không có nhà, tài giỏi thì cũng có ích gì chứ.
Thằng nhóc nằm trong lòng cha, ngước mắt lên hỏi: “Cha ơi! Cha kết thúc tham gia lao động chưa? Sắp đến tết rồi, lần này cha có về nhà với chúng con không?”
Vương Văn Quảng thở dài trong lòng, anh xoa đầu Tam Bảo, nói: “Vẫn chưa xong, đợi tết xong vào xuân còn có rất nhiều công việc ở đồng, cha còn phải tiếp tục tham gia lao động!”
Vương Kiến Xương không vui, dùng cái đầu to đập vào ngực cha mình vài lần.
Vương Kiến Dân ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cha! Không phải cha là hiệu phó trường đại học sao? Nếu như cha cứ luôn ở đây làm việc ngoài đồng, vậy ở trường xảy ra chuyện thì ai lo?”
Vương Kiến Quốc cảm thấy những gì anh trai mình nói rất có lý, vì vậy cũng nói theo: “Đúng vậy, việc nông ai cũng biết làm, nhưng không phải ai cũng có thể làm hiệu phó đúng không? Cha thông minh như vậy, vẫn nên về làm hiệu phó đi!”
Thằng bé nói điều này dựa vào kinh nghiệm cá nhân. Trường tiểu học trực thuộc của các cậu bây giờ cũng tổ chức các lớp học lao động, những học sinh kém nhất trong lớp có thể làm rất tốt, nhưng lớp trưởng và lớp phó trong lớp của các cậu chỉ có hai người, không phải ai cũng có thể làm lớp trưởng. Cha là hiệu phó, người trong trường đông như vậy, càng không dễ gì làm được cái chức đó nha.
Vương Văn Quảng đặt Tam Bảo xuống, vòng tay ôm Kiến Dân và Kiến Quốc, nói: “Trường học đã bầu ra hiệu phó mới để phụ trách công việc. Không có cha cũng không sao. Nhưng hai con mong cha sớm về nhà sao?”
Hai cậu anh đều nhanh chóng gật đầu.
Vương Văn Quảng vỗ vai các cậu, nói: “Hai con là anh trai, phải giúp mẹ chăm sóc em. Hơn nữa phải nghe lời mẹ, nếu như vậy cha sẽ nhanh chóng trở về!”
Mặc dù Vương Kiến Dân cảm thấy những gì cha mình nói rất vô lý, bởi vì hai điều này không liên quan gì đến nhau, nhưng cậu bé vẫn vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng Vương Kiến Quốc lại không vui vẻ nói: “Cha! Con và anh ở nhà thường chơi cùng em ba và em tư, cũng rất nghe lời mẹ, chưa từng chọc giận mẹ. Vậy có phải bây giờ cha nên về nhà cùng chúng con rồi không?”
Vương Văn Quảng sửng sốt, không ngờ đứa trẻ tám tuổi lại suy nghĩ sáng suốt như vậy, cười nói: “Kiến Dân Kiến Quốc, cha xin lỗi các con, vừa rồi cha nói chưa đủ chuẩn xác. Lao động tập thể không phải do một mình cha làm. Có hàng ngàn người trong nông trường này. Mọi người cùng nhau vào thì nhất định phải cùng nhau rời đi. Khi các con tham gia du xuân của nhà trường, có phải không thể bị bỏ lại một mình, đúng không? Cha cũng vậy, nông trường này có hàng ngàn mẫu đất hoang, nếu đều được khai hoang để trồng lương thực thì có thể nuôi sống rất nhiều người, cho nên mặc dù cha làm ruộng nhưng việc cha làm cũng rất có ý nghĩa!”
Hai cậu nhóc thất vọng gật đầu.
Triệu Trân Trân nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo! Không phải các con đã chuẩn bị quà sao? Mau lấy ra cho cha xem đi!”
Vương Kiến Dân lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức cũ từ chiếc túi nhỏ của mình và đưa nó cho anh, nói: “Cha! Con đã sửa cái này rồi, bây giờ kim đồng hồ đã chạy đúng!” Vương Văn Quảng thực sự cần một chiếc đồng hồ báo thức, anh vui vẻ nhận lấy nó, mỉm cười nói: “Kiến Dân thật thông minh, ngay cả đồng hồ cũng biết sửa!”
Vương Kiến Dân bật cười nói: “Cha, cha đừng quên lên dây cót cho nó mỗi ngày!”