Ông ta buột miệng mắng: “Thằng khốn nạn này dám đánh ông!” Nói xong cũng không quan tâm gì xông vào cùng thằng thanh niên đó vật lộn.
Cuối cùng đương nhiên là chủ nhiệm Lưu phải chịu thiệt thòi, bị đánh đến tím bầm mặt mũi thì không nói, còn bị nhốt lại.
Sau khi chuyện này xảy ra, trưởng nông trường Lý sợ sẽ xảy ra chuyện lớn hơn, xét thấy tiền công làm chiếu dệt mũ rất ít, hơn nữa những phạm nhân từ lúc vào đây, ngoài ốm đau ra thì cũng không được nghỉ ngơi ngày nào. Hiện tại nông dân trong công xã cũng không khổ đến chết như thế, cơ bản cứ cuối tháng mười đã được hưởng thụ thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ rồi.
Huống chi những người này vốn là những phần tử tri thức, thể lực không tốt, tiếp tục làm như vậy nữa thì sẽ có rất nhiều người không chống đỡ nổi. Ông ta quan sát kĩ càng, không ít người sắc mặt đã trở nên vàng xám rồi.
Rất rõ ràng là do suy dinh dưỡng.
Nông trường cuối cùng cũng cho nghỉ, tất cả phạm nhân đều thở phào nhẹ nhõm. Vương Văn Quảng đương nhiên cũng rất vui, nhưng anh không giống người khác ngoài đến nhà ăn một ngày ba bữa thì thời gian còn lại đều để ngủ. Anh mỗi ngày vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ, chỉ là buổi trưa sẽ ngủ trưa thêm một tiếng đồng hồ.
Với lại thỉnh thoảng anh cũng sẽ ra ruộng tìm đồ.
Vương Văn Quảng biết, trước tết nhất định Triệu Trân Trân sẽ đưa con đến thăm anh, nhưng bộ dạng của anh bây giờ mà gặp thì thật sự không được. Phòng của hiệu phó Ngô có một chiếc gương, hôm trước anh đến soi gương phát hiện sắc mặt của anh so với lần trước gặp Triệu Trân Trân đã khó coi đi nhiều.
Đương nhiên điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là trước khi vợ con đến thăm anh phải trị khỏi đôi tay với chân nứt nẻ này!
Vương Văn Quảng nghe thấy ông Thiệu phòng bên cạnh nói lấy nước cây cà tím luộc sẽ có tác dụng. Khó khăn lắm mới tìm được cây cà tím, sau khi dùng vài ngày cũng tốt hơn rồi, nhưng vẫn không đủ. Về sau lại nghe nói dầu lửng trị bệnh nứt nẻ rất tốt, nhưng thứ này không dễ tìm.
Về sau nghe ngóng từ rất nhiều người, cuối cùng nhờ được người gần mua giúp cho một ít từ nhà người dân gần đó, một tí dầu lửng mà tốn tận năm tệ, nhưng thật sự dùng rất tốt. Anh bôi liên tục sáu bảy ngày, không những giảm sưng mà những vùng da bị tổn thương cũng bắt đầu lành lại.
Ngày hai mươi tư tháng chạp, tổ công tác cuối cùng cũng được nghỉ. Ngày hôm sau, Triệu Trân Trân xách hành lý đã chuẩn bị, mang theo bốn đứa con ngồi lên xe của chú họ Triệu Thanh Sơn đi đến nông trường Thanh Hoà.
Mấy đứa trẻ không hiểu gì, bước vào phòng tiếp đón của nông trường còn rất vui vẻ nhìn xung quanh.
Vương Văn Quảng vẫn là chạy tới.
Chỉ là, bốn đứa trẻ sững sờ nhìn anh!
Vương Kiến Dân với Vương Kiến Quốc hiểu chuyện, Tiểu Kiến Minh còn quá nhỏ, chỉ có Vương Kiến Xương ngu nga ngu ngơ, buột miệng nói: “Mẹ, sao cha lại trở nên xấu xí như vậy?”
Không chỉ những đứa trẻ cảm thấy cha mình không giống trước đây mà ngay cả trái tim của Triệu Trân Trân cũng thắt lại khi nhìn thấy chồng mình.
So với lần trước cô đến, sắc mặt của Vương Văn Quảng còn tệ hơn.
Cả người gầy hơn trước, sắc mặt tái xanh thấy rõ, hai mắt cũng có chút đờ đẫn, trên người vẫn mặc bộ quân phục giải phóng sờn rách. Nhưng lần này không chỉ có khuy áo bị đứt, mà đường viền cổ áo cũng sờn rách, hơn nữa vạt áo trước do không cẩn thận đã bị hở một lỗ lớn. Anh mượn kim chỉ để tự khâu lại, đường chỉ vừa to vừa xấu.
Buồn cười nhất chính là tóc, trong nông trường không có tiệm cắt tóc chuyên dụng, nên các phạm nhân phải tự cắt tóc hoặc cắt tóc cho nhau. Hai lần đầu tiên là anh và hiệu phó Lương tự cắt cho nhau, lần này Vương Văn Quảng đã chê tay nghề kém của người khác nên tự mình cắt. Khách quan mà nói, nó quả thực tốt hơn nhiều so với hiệu ứng lởm chởm mà hiệu phó Lương cắt cho.
Nhưng so với trước đây đến tiệm cắt tóc chuyên nghiệp thì chẳng thấm vào đâu, có thể nói là một trời một vực.