Đáng tiếc kế hoạch rất tốt nhưng thím Lưu mãi không thấy đến.
Đã sắp đến năm mới rồi, lẽ nào thật sự không đến sao?
Nếu như vẫn không tới, trừ khi là vợ ông ta đã đi tìm người khác rồi! Tuy rằng vợ không bằng ông ta về mọi mặt nhưng có điểm chủ nhiệm Lưu thật sự phải thừa nhận, ngoại hình của vợ ông ta rất có ưu thế, so với các bà nội trợ khác đều đẹp hơn nhiều. Đáng tiếc đứa con gái Lưu Tân Lan không giống mẹ mà lại giống ông ta.
Chủ nhiệm Lưu trong lòng có chút buồn bực, suy nghĩ đủ thứ lung tung làm ảnh hưởng đến chất lượng lao động. Mấy ngày liên tiếp chiếu ông ta làm không đạt yêu cầu nên phải làm lại, đến lúc làm xong đã muộn rồi nên không ăn cơm được nữa. Hai ngày liên tiếp như vậy, chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng bùng nổ rồi.
Khi người quản giáo trong nông trường một lần nữa phê bình ông ta, ông ta thay vì vâng vâng dạ dạ gật đầu như trước đây thì ông ta lại trừng mắt, chống nạnh nói: “Làm sao mà không dùng được, một cái chiếu rách thôi mà làm gì phải lắm chuyện thế?”
Người quản giáo có chút ngạc nhiên, bọn họ đa phần đều từ trong quân đội điều chuyển đến. Vốn tưởng chỗ này có chút béo bở, ai ngờ nông trường Thanh Hoà lại rất nghèo, đã vậy trưởng nông trường Lý là một người liêm minh chính trực. Bọn họ từ sáng tới tối phải trông chừng phạm nhân làm việc, một phút cũng không được ngơi nghỉ, đã thế ăn với ngủ đều giống y hệt phạm nhân. Cuộc sống như vậy thật không được tốt lắm.
Trưởng nông trường Lý nhiều lần nhấn mạnh, những người này đều là phần tử tri thức, phải thông qua lao động để cải tạo giáo dục, tuyệt đối không được tuỳ ý chửi mắng đánh đập. Nhưng trên thực tế, bọn họ muốn dùng vũ lực cũng không có cơ hội. Những phần tử tri thức này sau khi bị đưa tới đây đều rất thật thà, người nào người nấy cũng rất nhát gan, to tiếng trách mắng một câu là đã ngoan ngoãn nghe theo.
Kiểu như chủ nhiệm Lưu mới là lần đầu tiên gặp.
Tinh thần người quản giáo chấn động, cố ý chọc tức chủ nhiệm Lưu: “Ông là một tay sai của giai cấp tư sản, lại có thể dám khinh thường chiếu của người dân dùng, đây là bất mãn với chính phủ và nhân dân sao? Đi, theo chúng tôi đi gặp trưởng nông trường Lý!”
Thật ra chủ nhiệm Lưu nói xong đã rất hối hận, nhưng vào lúc bị người gọi là tay sai của giai cấp tư sản, ông ta đã nổi giận, gần như gào lên nói: “Ông đây không phải phần tử giai cấp tư sản, tôi là đảng viên! Vợ của tôi và con gái của tôi cũng là đảng viên! Cha mẹ tôi cũng là đảng viên, tôi là con cháu của giai cấp công nhân, tôi chính là căn chính miêu hồng!”
Người quản giáo cười khinh thường: “Căn chính miêu hồng mà còn có thể bị điều xuống đây sao?”
Nói đến chuyện bị điều xuống, chủ nhiệm Lưu cảm thấy mình thật oan uổng, tưởng chừng như còn oan hơn cả Đậu Nga.
Rõ ràng những người khác trong trường tố cáo tên thật đều đã thành công rồi, nhưng đến ông ta lại khác. Vương Văn Quảng kia hoàn toàn không chịu thiệt hại gì không nói, bản thân lại bị cưỡng ép kiếm chuyện để phân quyền!
Mặc dù không được mấy tháng Vương Văn Quảng cũng không bị giải tới.
Nhưng sự buồn phiền trong lòng ông ta từ đầu đến cuối vẫn không thoát ra được.
Vốn dĩ chủ nhiệm Lưu bên ngoài là người sành đời khôn khéo, lúc trước khi làm ở khoa Hoá học, tuy Vương Văn Quảng chủ nhiệm chính, ông ta là phó chủ nhiệm, nhưng về các mối quan hệ thì Vương Văn Quảng còn kém xa ông ta. Nhưng mấy tháng gần đây thể lực bị hành hạ, tinh thần bị mất cân bằng, làm ông ta mất đi lí trí.
Chủ nhiệm Lưu dứt khoát vứt chiếc chiếu ông ta đang làm dở đi, gân cổ nói: “Không sai! Tôi chính là căn chính miêu hồng!”
Người quản giáo thấy thế là đủ rồi liền cầm lấy dây roi da trong tay vung qua, chủ nhiệm Lưu không để ý, kết quả là bị quất một roi.
Trong kí ức của chủ nhiệm Lưu lúc còn nhỏ ông ta bị đánh một lần, mặc dù đã mặc áo khoác bông nhưng vì lực đánh lớn nên cơ thể vẫn rất đau.