Vì trong nông trường có hàng ngàn phạm nhân, buổi tối còn có đội tuần tra chuyên biệt, hơn nữa nhân viên cũng không ít. Vương Văn Quảng đã tìm ra quy luật, cứ đến mười hai giờ đêm bên ngoài sẽ thay ca, lúc này sẽ nghe được đủ loại tiếng ồn ào, chờ tiếng ồn biến mất, anh nên lập tức để não trống rỗng đi ngủ rồi.
Vốn dĩ anh có mang một cái đồng hồ, tất nhiên không phải cái đồng hồ vàng lúc trước, mà là đồng hồ của một thương hiệu trong nước giá năm mươi tệ. Nhưng dù có vậy thì khi mới đến nông trường cũng bị tịch thu rồi.
Vương Văn Quảng sáng tạo ra cách này không tồi. Hiện tại khi tan làm, thậm chí ban ngày làm việc đều đang ngẫm nghĩ, nghĩ xem tối nay mình sẽ nhớ ai. Nếu như là Tiểu Kiến Xương, anh sẽ suy nghĩ kỹ xem cậu nhóc có chuyện gì vui.
Vì thế cả một ngày tâm trạng đều rất tốt.
Chớp mắt đã đến cuối năm, trong nông trường những nhà bị điều đến đây cả nhà thì không sao, một số người đơn độc như Vương Văn Quảng khó tránh được sẽ cảm thấy buồn bã. Tuy rằng mọi người đều biết, vạch rõ ranh giới phần lớn đều là vì con cái, nhưng không thể phủ nhận rằng họ đã thực sự ly hôn rồi.
Nói cách khác, đến thăm là có tình có nghĩa, không đến thăm cũng hoàn toàn hợp lý.
Trong số những người được điều đi ở Đại học Bình Thành, có hơn năm mươi cặp vợ chồng lựa chọn ly hôn, nhưng hầu hết người nhà đều đến thăm, chỉ có số ít là không có, trong đó chủ nhiệm Lưu cũng ở trong số ít đó.
Chủ nhiệm Lưu này bình thường ở nhà cũng không lười lắm, chỉ là ông ta hay mắng mỏ cằn nhằn. Nói chuyện với người ngoài còn đỡ, không dễ gì đắc tội với người khác, nhưng về đến nhà với vợ và con gái thì không chút kiềm chế, luôn luôn nói những lời rất khó nghe. Mấy năm gần đây con gái Lưu Tân Lan đã trưởng thành rồi, ông ta nói chuyện cũng lịch sự hơn không ít, nhưng cũng vì thế mà ông ta càng cằn nhằn với vợ mình nhiều hơn.
Thím Lưu ở trường làm công việc hậu cần, vốn dĩ là một người có tính cách rất tốt, nhưng những năm nay bị ông ta cằn nhằn mãi nên có chút cáu kỉnh. Cũng không phải chưa từng làm ầm lên, thậm chí còn từng lấy dao chém chồng một nhát, nhưng vết thương đã lành thì nỗi đau cũng quên đi, chủ nhiệm Lưu vẫn mồm miệng ác độc như vậy. Bà ta cũng không còn để tâm nữa, trong lòng sớm đã nguội lạnh từ lâu.
Nói thật thì thím Lưu đã muốn ly hôn từ lâu, lần này tổ công tác đến làm việc, bà ta đã đồng ý ngay lập tức.
Từ khi chủ nhiệm Lưu bị điều đi, thím Lưu cảm thấy mọi thứ đều khác, thậm chí không khí trong nhà cũng trong lành hơn. Bà ta chăm chỉ làm việc, tan làm thì về nhà dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không dính tí bụi nào, nấu nhiều món ngon rồi ăn cơm cùng với con gái. Cuộc sống trôi qua ung dung tự tại!
Lưu Tân Lan cũng không phải không nghĩ đến việc đi thăm cha mình, nhưng lần nào cũng bị mẹ dùng đủ mọi lý do để ngăn cản.
Mặc dù thím Lưu chưa đi thăm chồng cũ bao giờ, nhưng bà ta cũng không phải người keo kiệt. Cứ một thời gian lại gửi cho chủ nhiệm Lưu một gói đồ, có cả đồ ăn lẫn các vật dụng cá nhân.
Nhưng cho dù là vậy, chủ nhiệm Lưu cũng không cảm thấy vui chút nào. Trước đây ông ta không hề cho rằng vợ mình quan trọng, hơn nữa vì học vấn bà ta thấp nên chủ nhiệm Lưu luôn coi thường vợ, từ trước tới giờ chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng cứ mở miệng ra là lạnh nhạt nói bóng gió mỉa mai. Trước đây không hề thấy có vấn đề gì, cha mẹ của ông ta cả đời đều sống như vậy.
Nhưng sau khi đến nông trường, thời gian sống một mình dài, ông ta cuối cùng cũng nhận ra thái độ lúc trước là không đúng.
Nhưng chủ nhiệm Lưu đã năm mươi tuổi rồi, dù có nhận ra lỗi lầm của bản thân mình cũng không thể giống người trẻ lập tức đi viết thư tâm sự được. Kế hoạch của ông ta là đợi lúc vợ đến thăm ông ta sẽ nói ra, đảm bảo bà ta sẽ cảm động đến phát khóc .