Nhưng cũng có lúc Lưu Chí Cường sẽ cho bọn trẻ sang nhà anh chơi, giảng cho bọn trẻ những kiến thức vật lý đơn giản.
Triệu Trân Trân xoa đầu con trai lớn, nói: “Được, Kiến Dân của chúng ta từ nhỏ đã thông minh, nhất định sẽ sửa được!”
Nghe thấy lời này Vương Kiến Quốc không được vui, thằng bé định phản bác nhưng nghĩ lại anh trai thật sự học giỏi hơn mình, mẹ nói cũng không sai.
Tuy rằng như vậy, thằng bé vẫn có chút không phục, trong lòng thầm nghĩ, hừm, mình cũng thông minh, nhất định mình sẽ thi được một trăm điểm!
Chị Quách mang tô mì nóng hổi tới, nhìn thấy ba đứa trẻ dựa vào bên cạnh Triệu Trân Trân, trong lòng thật sự có chút ngưỡng mộ.
Đôi khi mọi người cũng không hiểu chính mình, trước đây chị Quách cảm thấy sống một mình rất tốt, nhưng hiện tại thường giúp Triệu Trân Trân trong bọn nhỏ, chị ấy dường như đã phát hiện ra thế giới mới. Lần đầu tiên thấy trẻ con lại thú vị, đáng yêu đến thế!
Hồi trước chị ấy rất lười, cuối tuần nhất định sẽ ngủ đến khi mặt trời đã lên cao. Hiện tại cuối tuần dù Triệu Trân Trân không nhờ chị ấy đến chăm bọn trẻ thì sáng sớm cũng đã thức dậy rồi.
Bây giờ, chị ấy có chút hiểu vì sao Triệu Trân Trân lại bận như vậy, vừa đi làm vừa chăm bọn trẻ, nhưng chưa bao giờ than phiền. Thì ra được làm mẹ lại là một chuyện hạnh phúc như vậy!
Chị Quách cười nói: “Kiến Dân, mẹ các con còn chưa ăn cơm này, mau để mẹ ăn cơm đi!”
Triệu Trân Trân sửng sốt nhìn thấy con tôm to, chị Quách giải thích: “Mẹ chồng tốt của em cho người mang đến đó! Vẫn là chàng trai cực kì ngốc hôm trước đó!”
Triệu Trân Trân vừa nghe thấy vậy thì ăn không ngon nữa, nhưng cô lại không thể nói gì chỉ có thể nói: “Người đó vừa nhìn đã biết không giống người bình thường, chị đừng nhiều lời với anh ta!”
Chị Quách bĩu môi nói: “Chị căn bản không cho anh ta vào nhà!”
Triệu Trân Trân rất lo lắng, nhà ở của nông trường mặc dù đã được xây dựng tốt hơn so với kế hoạch ban đầu dưới sự can thiệp của thị trưởng Trần, nhưng so với nhà ở của người bình thường thì vẫn còn kém xa. Ban ngày vẫn còn đỡ, làm việc tuy không thể đốt lò than nhưng vì nhiều người, lại còn làm việc vận động liên tục nên sẽ không thấy quá lạnh.
Nhưng sau khi đi làm về thì lại khác.
Căn phòng trống cả một ngày không có hơi người chẳng khác nào cái hầm băng. Nếu là người khác đi làm về mệt cả ngày rồi sẽ trực tiếp lên giường chui vào ngủ một mạch đến sáng, nhưng Vương Văn Quảng không thể. Anh có chút mắc bệnh sạch sẽ quá mức, không đánh răng rửa mặt sẽ ngủ không được. Đặc biệt bây giờ tay với chân đều nứt nẻ, vừa đau vừa ngứa, bắt buộc phải dùng nước nóng rửa mới được.
Anh vệ sinh cá nhân ổn thoả xong mới lên giường nằm nhưng vẫn không ngủ được.
Vương Văn Quảng vừa nhắm mắt lại đã nhớ đến khuôn mặt tươi cười của vợ và bốn đứa con, cảm giác nhớ nhung vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
Những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hồi trước, hiện tại nhớ lại thấy thú vị, mà những khoảnh khắc đặc biệt hạnh phúc ở cuộc sống trước đây, hiện tại nhớ lại khiến trái tim thấy thật ngọt ngào. Vương Văn Quảng càng ngày càng khó ngủ, thường xuyên mất ngủ đến nửa đêm. Trạng thái này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc ban ngày của anh.
Bởi vì thường xuyên ngáp không ngừng, không những bị quản giáo mắng mà còn phải bắt buộc hoàn thành công việc của mình. Vì vậy làm việc xong, người khác rời đi, nhưng Vương Văn Quảng vẫn tiếp tục bện chiếu cói. Đợi anh làm xong chạy đến nhà ăn thì món hầm đã hết rồi, chỉ còn hai cái bánh bao lạnh.
Về sau Vương Văn Quảng mới khắc chế bản thân, giữa vợ và bốn đứa con, anh ra lệnh cho bản thân một đêm chỉ được nhớ một người. Không ngờ việc này lại rất thú vị, cách chia nhỏ khiến kí ức giống như một bộ phim câm với những tình tiết kì lạ, khiến người xem bật cười một cách khó hiểu.
Đã vậy còn giới hạn được thời gian nữa.