Vương Kiến Xương tự tin gật đầu.
Vương Kiến Quốc tròn mắt nhanh chóng chen vào, thân thiết kéo lấy cánh tay mẹ nói: “Mẹ! Bọn con sắp thi rồi, chắc chắn lần này con sẽ thi được hai điểm một trăm, đến lúc đó con sẽ đưa cho cha xem được không ạ?”
Triệu Trân Trân vuốt mũi nhỏ của con trai nói: “Vậy nếu con không thi được một trăm điểm thì thế nào?”
Vương Kiến Quốc sửng sốt, nhăn mũi nhỏ nói: “Học kì này con đã học rất chăm chỉ, thầy giảng bài và tất cả cả câu hỏi trong sách bài tập con đều biết làm. Vậy thì tại sao con lại không được một trăm điểm chứ, chắc chắn con sẽ đạt được!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Kiến Quốc của chúng ta thật giỏi!”
Vương Kiến Quốc cười có chút đắc ý.
Vương Kiến Dân cầm cuốn truyện tranh trên tay, nhìn có vẻ rất tập trung nhưng thật ra mẹ với hai em nói gì cậu bé cũng nghe không sót một chữ. Đứa trẻ này suy nghĩ, em ba muốn cùng cha chơi cờ, cậu bé không có hứng thú với đánh cờ cho lắm mà chơi cờ cũng bình thường, đánh cờ không được rồi. Em hai thì muốn cho cha xem hai điểm một trăm, việc này đối với cậu bé cũng không phải chuyện gì khó nhưng không thể nào cũng cho cha xem y hệt em hai được. Cậu bé vẫn chưa nghĩ ra mình cuối cùng sẽ chuẩn bị cái gì, Triệu Trân Trân vẫy tay với cậu.
“Kiến Dân qua đây nào!”
Vương Kiến Dân đi qua đó, Triệu Trân Trân dang tay ôm lấy con cả nói: “Kiến Dân à, trong nhà có một chiếc đồng hồ báo thức hỏng rồi, con có thể xem giúp mẹ được không? Nếu sửa được rồi chúng ta sẽ mang đi cho cha nhé?”
Cậu bé Vương Kiến Dân hiếu kì hai mắt sáng lên, vui vẻ gật đầu, nói: “Mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ cẩn thận tháo nó ra, nếu nhìn không hiểu con sẽ mang sang nhà bên cạnh hỏi chú Lưu!”
Chú Lưu mà cậu bé nói đến là Lưu Chí Cường.
Chuyện bắt đầu từ mùa thu, con trai cả của nhà họ Diệp là Diệp Trình rất thích tháo dỡ đồ đạc, đã không còn hài lòng với chiếc đồng hồ mà ông ngoại mang từ bên ngoài về nữa. Các linh kiện bên trong hoặc là đã hoàn toàn rỉ sét hoặc là đã mất rồi, kể cả có tháo hết ra cũng không sửa được, chẳng thú vị gì cả. Cậu nhóc mới trộm một chiếc đồng hồ báo thức bình thường rồi dỡ hết ra.
Tuy nhiên, điều bọn họ không ngờ là, rõ ràng tháo ra thì rất dễ, lắp lại cũng không khó. Nhưng lắp xong đồng hồ lại không chạy được nữa!
Điều này khiến bọn trẻ lo lắng, sợ người lớn phát hiện sẽ bị mắng. Lúc này Vương Kiến Quốc đột nhiên nhớ ra, Đại Ngưu Nhị Ngưu đã từng khoe cha của bọn chúng rất giỏi, đồ gì cũng sửa được, có thể làm chiếc cối đá nhỏ tự động xay đậu, rất thú vị.
Lưu Đại Ngưu còn dẫn bọn họ đi xem trộm, nhưng đáng tiếc vừa đến cửa nhà bếp đã bị chị Lưu phát hiện.
Mấy đứa Diệp Trình đã sớm đợi ở đầu ngõ để gặp Lưu Chí Cường tan làm về nhà. Anh nhận lấy cái đồng hồ báo thức tuỳ tiện nghịch vài cái thì kim đồng hồ bắt đầu chạy được rồi!
Mấy đứa nhỏ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ánh mắt khâm phục làm Lưu Chí Cường có chút bất ngờ, cũng có chút ngại.
Từ đó về sau, anh cuối cùng cũng nhận thức được mình phải làm tròn trách nhiệm của người cha rồi, không còn ở trường từ sáng đến tối trong phòng thí nghiệm nữa, về đến nhà cũng không uống rượu. Dưới sự kỉ luật nghiêm khắc của anh, Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu đã kỉ luật hơn lúc trước nhiều, nghe nói thành tích học tập cũng tốt hơn rất nhiều.
Bọn trẻ con không bao giờ nhớ dai, Lưu Đại Ngưu với Lưu Nhị Ngưu từng đánh con nhà họ Diệp, cũng bắt nạt mấy đứa Kiến Dân. Nhưng bây giờ chúng đã sửa đổi rồi, đặc biệt là Lưu Chí Cường còn từng giúp bọn trẻ. Vậy nên sau khi Lưu Đại Ngưu, Lưu Nhị Ngưu biểu thị ý muốn chơi chung với bọn trẻ, bọn trẻ vẫn rộng lượng chào đón hai đứa.
Vì vậy, lúc thời tiết đẹp, trẻ con của ba nhà đều chơi với nhau. Vì sân nhà Triệu Trân Trân tương đối rộng, bình thường đều chơi ở nhà cô.