Triệu Trân Trân vỗ về Trương Lộ Lộ, an ủi cô ấy: “Được rồi, không tức giận nữa. Em nói đi, muốn tìm người như thế nào, chị giúp em để ý một chút!”
Bây giờ đứng cạnh họ còn có các đồng chí khác của tổ công tác, có chị Lý rất thích mai mối cho người khác cũng cười nói: “Đúng đó, Lộ Lộ cô cứ nói ra mẫu người lý tưởng của mình đi!”
Trương Lộ Lộ có chút ngại ngùng mỉm cười.
Sau khi thăm hai hộ gia đình cuối cùng, cũng sắp đến một giờ. Triệu Trân Trân nói đồng nghiệp nhanh chóng về nhà, còn cô lấy quyển ghi chú rồi quay về văn phòng.
Ngày thường đi làm, văn phòng lớn có đốt lò than, bây giờ văn phòng trống rỗng không có ai đi làm nên cũng không đốt lò than. Triệu Trân Trân ra sức xoa xoa tay, sắp xếp lại tất cả tài liệu một lượt, dựa vào các tiêu chuẩn thống nhất để lập ra một bảng danh sách, như vậy tới ngày mai lúc thảo luận chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.
Cô đứng lên, dậm dậm chân bước ra khỏi phòng.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, các hành lang trong khuôn viên trường học đã tích tụ một lớp tuyết dày.
Triệu Trân Trân vừa đi vừa nghĩ đến căn phòng bụi bặm ở nông trường, những căn phòng đó người ở thành phố không biết nhưng cô lớn lên ở quê thì biết. Tuy rằng khung nhà dùng gạch đỏ, nhưng tường đều là dùng bùn đất đắp lên, tường tương đối mỏng, mái nhà cũng làm tàm tạm. Người sống trong đó mùa hè thì không thấy sao, nhưng mùa đông gió thổi xuyên vào nhà sẽ rất lạnh.
Nông trường cho dù có tiền, cũng không thể nào đốt lò than cho phạm nhân được.
Mặc dù chăn màn cô chuẩn bị cho Vương Văn Quảng cũng không mỏng, áo bông với quần bông cũng đều dùng bông mới để làm, nhưng với nhiệt độ hiện tại, chỉ sợ là vẫn còn lạnh.
Nghĩ đến đôi tay cực kì thô ráp và nứt nẻ của chồng, trong lòng Triệu Trân Trân cực kì khó chịu.
Triệu Trân Trân đội gió đội tuyết đi về nhà, các con đã ăn xong bữa trưa. Chị Quách không biết nấu cơm cho lắm nhưng trong nhà có sẵn mì nên chị ấy nấu cho bọn trẻ một nồi lớn, còn cho vào nửa cân tôm, tiện thể trộn với sốt trứng mà Triệu Trân Trân đã làm trước đó, hương vị rất ngon.
Vương Kiến Dân nhìn thấy lớp tuyết trên áo mẹ mình thì vội cầm cái chổi nhỏ trên bàn. Triệu Trân Trân mỉm cười nhận lấy, lau sạch quần áo ở ngoài thềm cửa. Sau khi vào nhà thì thay một đôi giày sạch sẽ, nói với chị Quách: “Chị vất vả rồi!”
Chị Quách lắc đầu nói: “Tứ Bảo vừa ngủ rồi, em chưa ăn đúng không? Chị có để cho em một bát mì này, chỉ sợ bây giờ đã đông thành cục rồi!” Nói xong thì quay người đi xuống bếp.
Vì buổi sáng dậy khá muộn, Vương Kiến Xương không buồn ngủ chút nào, hai bàn tay mũm mĩm đang nghịch quân cờ, hỏi: “Mẹ, thầy giáo của bọn con nói sắp đến kì nghỉ tết rồi, đợi đến năm mới, cha sẽ về đúng không mẹ?”
Vương Kiến Xương rất thích thắng, bây giờ cậu nhóc có thể dễ dàng đánh cờ thắng hai anh trai, buổi sáng hôm nay còn thắng liên tiếp chị Quách mấy ván. Đối với cậu nhóc mà nói, đối thủ không còn là những người quen thuộc nữa rồi, nhưng cậu nhóc biết cha đánh cờ rất giỏi, vì thế rất mong cha về nhà. Nếu có thể thắng được cả cha thì vui biết mấy!
Không chỉ có hai đứa em nhớ cha, Kiến Dân và Kiến Quốc cũng vậy. Vương Kiến Quốc thấy Triệu Trân Trân chần chừ không trả lời, vội vàng nói: “Mẹ! Con hỏi cậu Lập Chí rồi, cậu nói cha đi tham gia lao động đoàn thể rồi, đợi lao động kết thúc sẽ quay về. Bây giờ ngoài trời tuyết rơi rồi, công việc chắc cũng kết thúc rồi nhỉ?”
Vương Kiến Dân cũng nhìn mẹ vô cùng mong chờ.
Triệu Trân Trân nặn ra một nụ cười: “Nếu cha không về được thì chúng ta đi thăm cha có được không?”
Bọn trẻ đồng thanh nói được, Vương Kiến Xương còn chỉ vào bàn cờ nói: “Mẹ! Con muốn chơi cờ với cha!”
Triệu Trân Trân bị cậu nhóc làm cho bật cười, cười xoa đầu cậu nhóc, nói: “Kiến Xương của chúng ta có phải muốn thắng cha không?”