Mẹ của Hoàng Anh tuy chỉ là quản lý ở bưu điện, nhưng vì bà ta rất giỏi giao tiếp nên quen biết không ít lãnh đạo các đơn vị ở Bình Thành. Nói đến lại vừa khéo, một đồng chí ở tòa án Bình Thành cần nhờ cha của Hoàng Anh làm chút việc nên tới nhà vài lần, thường xuyên qua lại nên cũng khá thân với mẹ Hoàng Anh. Hai người phụ nữ trung niên cũng bắt đầu buôn đủ thứ chuyện về đơn vị.
Người đồng chí nữ làm tại toà án đó đúng lúc phụ trách vụ án của Mễ Lam, mặc dù lãnh đạo đã nhiều lần không cho phép bà ta nói ra. Nhưng đồng chí nữ cảm thấy đương sự là Mễ Lam đã bị chuyển đi nơi khác, còn một người khác liên quan đến vụ án là chủ nhiệm Lư cũng quay về thủ đô rồi. Nên bà ta lén lút nói ra chuyện này căn bản cũng không có gì nghiêm trọng.
Nguyên nhân chủ yếu khiến bà ta không nhịn được mà nói ra là bản cáo trạng mà Mễ Lam viết cùng với các chứng cứ bao gồm giấy chứng nhận của bệnh viện, thật sự quá đầy đủ! Bà ta đã phá án rất nhiều năm nay, nhưng chưa bao giờ gặp một nạn nhân nào bình tĩnh và tỉ mỉ như vậy.
Mẹ Hoàng Anh nghe xong cũng rất tò mò, còn hỏi không ít câu hỏi.
Hai người nói chuyện hết sức phấn khởi, không ai để ý là Hoàng Anh đang ở đó. Cô ta ngồi chiếc ghế trong góc không lên tiếng, thật ra đã tức giận đến muốn ngất xỉu rồi!
Hôm đó lúc trời chập tối, cô ta với tổ trưởng Trần bị gọi lên toà thị chính gấp, tưởng có chuyện gì to tát, sau mới biết là cùng mọi người ăn cơm. Đương nhiên, nhiệm vụ của cô là chăm sóc tốt chủ nhiệm Lư, đó cũng chính là những gì cô ta muốn. Bóc tôm bóc cua chăm chỉ hơn bao giờ hết, hiển nhiên Lư Chí Vĩ rất hài lòng, trong lúc ăn còn hỏi cô ta không ít câu hỏi.
Với lại ánh mắt nhìn cô ta cũng đã khác với trước đây!
Tối hôm đó trở về, Hoàng Anh vô cùng đắc chí, cảm thấy Lư Chí Vĩ chắc chắn rất nhanh sẽ tới tổ công tác. Nhưng cô ta đợi mãi, kiên nhẫn đợi mấy hôm sau, nhịn không được đi đến toà thị chính tìm thư kí Tiểu Phùng. Nhưng lần này không biết có chuyện gì, cô ta hỏi liên tiếp vài người, ai cũng đều nói không thấy Tiểu Phùng.
Cô ta thất vọng trở về. Sau đó, tổ công tác phụ trách tổ chức điều chuyển hơn một trăm người của trường đi, mọi người đều rất bận rộn. Đến khi bận bịu xong rồi đi nghe ngóng thì Lư Chí Vĩ đã rời Bình Thành rồi.
Hoàng Anh vì chuyện này mà rất chán nản, đi làm thì mặt mày ủ rũ, nhưng không ngờ đây vẫn chưa phải đả kích lớn nhất.
Cô ta không thể hiểu nổi, một người kiêu ngạo, lạnh nhạt như Lư Chí Vĩ lại có thể làm ra việc cưỡng gian? Cô ta còn nghe được Mễ Lam không phải người đẹp gì, chỉ đẹp hơn người bình thường một chút thôi.
Triệu Trân Trân liếc nhìn cô ta, cảm thấy sắc mặt cô ta quả thực không tốt lắm, cô nói: “Còn hai hộ cuối thôi, nếu cô thấy không ổn thì cứ về trước đi!”
Trương Lộ Lộ cũng nói: “Đúng đó Hoàng Anh, dạo này cô làm sao vậy, cả ngày đều ủ rũ, chẳng lẽ bị bệnh thật sao? Hay là thất tình rồi?”
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, nhưng sắc mặt Hoàng Anh thay đổi, tức giận nói: “Cô mới thất tình đấy, tuần trước Trịnh Đông Siêu cùng người khác đi xem phim đúng không?”
Lần này lại đến Trương Lộ Lộ không vui.
Thực ra Trương Lộ Lộ không thích Trịnh Đông Siêu, luôn coi cậu ta như bạn bè. Hai người đi xem phim với nhau vài lần, nhưng đó là trong sạch, chẳng có gì cả! Cô ấy nhíu mày nói: “Hoàng Anh! Tôi với Trịnh Đông Siêu chỉ là quan hệ đồng nghiệp và bạn bè bình thường, anh ấy muốn đi xem với ai chẳng liên quan gì đến tôi mà cũng chẳng liên quan gì tới cô, về sau đừng có nói thế nữa!”
Hoàng Anh thấy cô ấy có vẻ tức giận thật nên nhanh chóng cười nói: “Tôi đùa ấy mà, về sau nhất định không nói vậy nữa, vậy tôi đi trước nhé!”