Tất nhiên, ba đứa còn lại chị ấy cũng rất thích!
Chị Quách đang chơi trốn tìm với bọn trẻ, đang chơi vui vẻ bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Tôi! Quý Đông đây! Dì Tào nhờ tôi mang đồ tới!”
Chị Quách nghe đến cái tên Quý Đông cũng không rõ là ai, nhưng vừa mở cửa nhìn thấy thì nhớ ra rồi, người này có cùng hai vợ chồng ông Vương qua đây một lần.
Chị Quách có chút ghét bỏ nhìn anh ta, nói: “Anh có vẻ rất thích chạy việc vặt cho người khác nhỉ, mang tới cái gì vậy?”
Quý Đông tính khí tốt nên chỉ cười, cởi chiếc giỏ tre trên lưng xuống nói: “Dì Tào nói cuối năm rồi, sợ em Triệu không có thời gian mua đồ tết, dì ấy nhờ người đi lên thuyền đánh cá mua không ít cá tôm, rồi nhờ tôi đưa qua đây đó!”
Chị Quách mở nắp ra nhìn, quả nhiên nửa chiếc giỏ là tôm với cá, nhìn có vẻ rất tươi, đã thế con nào cũng rất to, chất lượng không tồi.
Chị ấy xua tay nói: “Vất vả cho anh rồi, đặt ở đây đi!”
Tào Lệ Quyên năm nay nhờ người mua không ít hải sản. Sáng sớm hôm nay đã gọi Quý Đông đến giúp, giúp chọn ra những con cá tôm ngon nhất. Một phần để lại cho mình, một phần cho các cháu và con gái, còn lại đều chia ra định gửi cho mấy người bạn một ít.
Quý Đông vội vàng ăn sáng ở nhà rồi đi đưa đồ cho Triệu Trân Trân. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, không ngờ nhà cũng không được vào chứ đừng nói là một ly nước nóng. Anh ta có chút bất ngờ, đồng thời cũng có chút thất vọng, chỉ vào vòi nước trong vườn nói: “Tôi có thể rửa tay không?”
Chị Quách lắc đầu, nói: “Thật ngại quá, trời lạnh thế này nên vòi nước đều đóng băng rồi! Anh vẫn nên về sớm chút đi!”
Quý Đông sững sờ, đột nhiên nhớ ra bản thân lại nói lời ngu ngốc rồi.
Gần đây nhiệt độ ngoài trời rất thấp, đường ống nước mỗi hộ gia đình đều đóng băng. Dù có bọc bên ngoài bằng xốp và vải cũ thì đến hôm sau vẫn phải dùng nước sôi làm tan ra mới được, mà làm tan xong thì nhiều nhất một hai tiếng sau sẽ lại bị đóng băng.
Anh ta có chút ngại ngùng gật đầu, xoay người rời đi.
Chị Quách vui tươi hớn hở mang giỏ mang vào phòng bếp.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, Triệu Trân Trân dẫn bốn năm đồng nghiệp ra khỏi một căn nhà. Trương Lộ Lộ xoa xoa tay nói: “Trời lạnh thật đấy, nhà bà Triệu cũng không đốt lò sưởi, trong nhà y hệt hầm băng! Tôi nghĩ chúng ta không cần do dự nữa, cho bà ấy một phần chỉ tiêu đi!”
Theo tổ trưởng Trần tiết lộ, tổ công tác của bọn họ một năm nay vì đã lục soát không ít nhà, tịch thu được rất nhiều thứ. Tuy rằng phần lớn đều nộp lên cho chính phủ, nhưng có một bộ phận nhỏ được tự do sắp xếp. Cuối năm rồi, vì để chứng tỏ tổ công tác quan tâm đến những người lao động vất vả, đặc biệt để mỗi đơn vị chọn ra một số hộ gia đình đặc biệt khó khăn, cấp một khoản trợ cấp Tết nhất định.
Mặc dù hầu hết các gia đình trong khu Đại học Bình Thành hoàn cảnh tương đối khá giả, nhưng thực tế cũng không ít hộ khó khăn, trong đó người già neo đơn chiếm đa số.
Triệu Trân Trân dậm chân nói: “Chúng ta ghi chép trước đi, viết tất cả tình hình của mọi người vào, rồi quay về thảo luận!”
Bà Triệu mà Trương Lộ Lộ nói đến, là người nhà của một nhân viên hậu cần trường bọn họ. Chồng của bà ấy đã qua đời từ lâu, mỗi tháng trường cấp cho bà ấy mười tệ, chút tiền này căn bản đến ăn cơm cũng không đủ.
Hoàng Anh mệt mỏi thở dài nói: “Chị Trân Trân, còn bao nhiêu hộ nữa vậy? Bây giờ sắp đến bữa trưa rồi, buổi sáng tôi còn chưa ăn, bây giờ sắp đói chết mất!”
Dạo gần đây trạng thái của cô gái này không tốt lắm, nhất định có liên quan đến việc không được làm tổ phó. Lúc trước, tổ trưởng Trần đã từng ám chỉ rằng sẽ cất nhắc cô ta, nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là cô ta biết được chuyện không nên biết.