Kiếp trước sau này vị trưởng nông trường Lý này một bước lên mây, rất được Lư Chí Vĩ trọng dụng, nhưng khuyết điểm lớn nhất của người này là tính háu ăn.
Thái độ của trưởng nông trường Lý lập tức thay đổi, cười hỏi: “Em họ tôi gần đây rất bận phải không?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Ngày mai là giao thừa rồi, nhà tôi có chút cá tôm chiên, còn có chút thịt cừu. Tôi mang đến tặng trưởng nông trường Lý một chút!”
Trưởng nông trường Lý vừa nghe thấy vậy đã suýt chút nữa thì chảy nước miếng, ông ta cười nói: “Vậy thì cảm ơn đồng chí Triệu rất nhiều, cô có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói một câu nhé!”
Nửa câu sau là lời khách sáo của ông ta theo thói quen, nhưng không ngờ Triệu Trân Trân lại thực sự gật đầu nói: “Vậy tôi có một chuyện muốn nhờ lãnh đạo giúp đỡ! Không giấu gì ông, chồng cũ của tôi cũng đang ở nông trường này. Bọn trẻ nhớ cha mỗi ngày đều ở nhà khóc lóc. Ngay mai lại là giao thừa, không biết có thể để anh ấy và bọn trẻ cùng ăn một bữa cơm đoàn viên được không?”
Lúc này trưởng nông trường Lý cảm thấy có chút khó xử, ông ta hỏi: “Cha của bọn trẻ tên là gì vậy?”
“Vương Văn Quảng ạ.”
Trưởng nông trường Lý có ấn tượng với cái tên này, trưởng ban Trương đã từng đưa cho ông ta một danh sách, những người trên đó đều phải bảo vệ. Tuy nhiên, người tên Vương Văn Quảng này rất ngoan ngoãn, từ trước đến nay không xảy ra bất cứ chuyện gì. Ngược lại gia đình Ngô Khải Nguyên lại rất nhiều chuyện, ban đầu là con gái bị bệnh, nông trường đã đặc cách cho cô ta ra ngoài chữa bệnh. Lại đến thầy Ngô nhờ người mua đồ bên ngoài về bồi dưỡng sức khỏe cho con gái nhà họ Ngô, còn lén lút đốt bếp than. Những chuyện này quả thực ông ta đã biết từ lâu, nhưng vẫn cố một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Ai ngờ thầy Lâm lại đột nhiên có thể làm ra chuyện kích động như vậy.
Cũng may Cao Đại Phát là một kẻ độc thân, không có người thân ở nông trường.
Mặc dù Vương Văn Quảng rất tuân thủ quy tắc, nhưng có vẻ việc thả anh ra ngoài ăn cơm cũng có rất nhiều nguy hiểm.
Triệu Trân Trân giường như nhìn thấu nỗi lo lắng của ông ta vội nói: “Nếu trưởng nông trường Lý không yên tâm, cứ cử người của phòng bảo vệ đi theo!”
Trưởng nông trường Lý cau mày, trầm mặc vài phút rồi mới gật đầu.
Đêm giao thừa, trong màn đêm mờ ảo, Vương Văn Quảng đi cùng Triệu Trân Trân ra khỏi cổng nông trường như một giấc mơ.
Mặc dù lập xuân đã qua, nhiệt độ ban ngày đã tăng cao nhưng khi mặt trời lặn thì bên ngoài vẫn rất lạnh. Lúc ra khỏi nhà Triệu Trân Trân quá vội vã nên quên mang găng tay, cô cho hai tay vào ống tay áo bên đối diện, cười nói với chồng: “Văn Quảng, chúng ta mau đi nhanh thôi kẻo chú đợi nóng ruột!”
Vương Văn Quảng nhanh chóng chạy vài bước để đuổi kịp vợ, liếc nhìn những người bảo vệ phía sau và vươn tay nắm chặt bàn tay có chút lạnh giá của vợ.
Lúc này nhà của ông hai và bà hai vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có Triệu Thanh Sơn mà sáng hôm kia Chu Thục Bình cũng đưa ba đứa con về, lại thêm bốn đứa con của Triệu Trân Trân, trong nhà đầy ắp tiếng cười của trẻ thơ.
Bữa tối giao thừa đã được chuẩn bị từ sáng sớm, Chu Thục Bình nghe Triệu Thanh Sơn nói Vương Văn Quảng có thể sẽ quay về, nên còn đặc biệt làm món thịt cừu hầm mà cháu rể thích ăn nhất. Món ăn này nghe có vẻ bình thường nhưng thực chất nó là một thử thách đối với tay nghề nấu nướng. Chỉ có để lửa thích hợp mới có thể làm mềm thịt. Hơn nữa bởi vì Vương Văn Quảng không ăn cay nên bà không cho sa tế mà dùng tương đậu và cà rốt.
Khi mặt trời ngả về tây, một bàn tiệc thịnh soạn đón giao thừa gần như đã được dọn xong, gồm gà, cá, tôm, thịt cừu hầm và nhiều món ăn khác, vừa nhìn đã thấy ngon miệng.
Hai cậu nhóc Vương Kiến Xương cùng Vương Kiến Minh đi vòng quanh bàn ăn, háo hức nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn. Vương Kiến Xương nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi: “Bà ơi, bao giờ mới được ăn cơm ạ?”