Chu Thục Bình một mình quá bận rộn, không có thời gian gói hoành thánh cho bọn trẻ, vì vậy bà mở gói bánh ngọt ra, chia cho mỗi đứa một miếng và nói: “Rất nhanh thôi, đợi cha mẹ con về chúng ta sẽ ăn cơm!”
Vương Kiến Xương lập tức mở to hai mắt, kích động hỏi: “Cha của con sắp về ạ?”
Chu Thục Bình gật đầu.
Tiêu Kiến Xương vô cùng mừng rỡ chạy ra ngoài, kéo hai anh trai đang ở trong sân học bắn pháo với cậu Lập Chí, hớn hở reo lên: “Anh cả! Anh hai! Cha sắp về rồi!”
Vương Kiến Dân có chút không dám tin. Dù sao thì mấy ngày trước cha đã nói là không thể quay về. Tết không về, hơn nữa sau tết cũng không về, bởi vì sau mùa xuân ở ngoài đồng có rất nhiều việc. Thực ra cậu bé biết mùa hè cha cũng sẽ không về. Bởi vì mùa hè công việc đồng áng còn nhiều hơn. Nhưng đến mua thu thì tốt rồi, lúc ấy hầu như mùa màng đều đã được thu hoạch. Vậy nên cha cậu ít nhất đến mùa thu mới có thể về nhà đúng không?
Vương Kiến Quốc cũng không quá tin tưởng, cậu bé hỏi dò: “Kiến Xương, em nghe ai nói vậy?”
Vương Kiến Xương trả lời: “Bà thím nói ạ!”
Những gì người lớn nói có độ uy tín rất cao đối với trẻ em, đặc biệt là người bà mà bọn trẻ yêu quý. Lúc này Vương Kiến Quốc không còn nghi ngờ gì nữa, quay đầu nhìn em trai mình với vẻ mong đợi: “Vậy bà có nói rốt cuộc lúc nào cha có thể về không? Nếu về rồi cha có đi nữa không?”
Vương Kiến Xương không trả lời được hai câu hỏi này, sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Bà không nói. Nhưng vừa rồi em nói đói muốn ăn cơm, bà dặn em chờ một lát cha mẹ sắp về rồi!”
Vương Kiến Dân lập tức bỏ cây pháo trong tay xuống, vỗ tay nói: “Vậy chúng ta ra đầu ngõ đợi cha đi?”
Cả Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Xương đều cảm thấy ý kiến này rất hay. Thế là ba anh em tay trong tay đi ra cổng.
Lúc này, tiếng pháo nổ nối tiếp nhau, rất nhiều người đốt pháo. Ba đứa trẻ ngẩng đầu lên xem rất nhiệt tình, nhưng cũng không quên cứ một lúc lại nhìn ra ngoài xem có phải cha mình về không.
Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng đã trở về, nhưng thay vì đi thẳng đến sân trước, họ lặng lẽ đi đến sân sau.
Vương Văn Quảng là một người kỹ tính, lại đặc biệt quan tâm đến việc giữ thể diện. Chắc chắn anh sẽ không thoải mái khi xuất hiện trước mặt mọi người với hình ảnh hiện tại của mình. Vì vậy, trước khi tới nông trường, Triệu Trân Trân đã đun nước nóng, hơn nữa còn chuẩn bị cho anh một bộ quần áo sạch sẽ.
Điều kiện của nông trường có hạn, không có nhà tắm. Khi thời tiết không quá lạnh, có thể lấy nước nóng từ nhà ăn và tắm trong phòng của mình. Nhưng mùa đông thật sự quá lạnh, căn phòng như hầm băng, nếu tắm trong tình trạng này rất có thể sẽ bị cảm lạnh.
Mặc dù Vương Văn Quảng có chút chấp niệm với vấn đề sạch sẽ nhưng anh cũng không dám mạo hiểm. Đợt trước, hầu như những người xung quanh anh đều bị cảm, không có thuốc uống, chỉ có thể uống một bát canh gừng, đổ mồ hôi là xong chuyện. Nếu sức khỏe tốt thì sẽ qua khỏi, nếu sức khỏe không tốt có thể ho kéo dài đến nửa tháng.
Sức khỏe của bản thân anh đã sa sút rõ rệt. Dinh dưỡng trong bữa cơm không đủ, sáng nào anh cũng mang một chai nước nóng ra sân làm việc. Khi mọi người nghỉ ngơi trò chuyện, anh sẽ uống nước ấm hết ly này tới ly khác.
Nhắc mới nhớ, phương pháp phòng chống cảm lạnh này là do Tào Lệ Quyên dạy cho anh từ nhỏ.
Cũng không biết hiện giờ cha mẹ anh ra sao?
Khi mới tới nông trường Thanh Hòa, anh đã viết thư báo an toàn cho cả Triệu Trân Trân và cha mẹ, nhưng anh chỉ nhận được thư hồi âm của vợ, bên phía cha mẹ căn bản không nhận được.
“Văn Quảng! Anh mau thay quần áo đi, em đã đốt lò sưởi rồi, như vậy anh sẽ không cảm thấy lạnh!”
Vương Văn Quảng đánh giá một lượt phòng chái nhỏ. Mặc dù điều kiện rất đơn giản nhưng được vợ anh thu dọn gọn gàng, trông cũng rất ấm áp, có cảm giác như đang ở nhà.