Anh vội vàng đáp lại một tiếng.
Tắm xong lại thay một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn chỉnh tề, Triệu Trân Trân còn giúp chồng cắt tóc lại. Vương Văn Quảng lập tức trở nên rất khác, anh soi gương và rất hài lòng với chính mình.
Lại nói ba đứa trẻ ở cổng lớn, đợi mãi đợi mãi không thấy bóng dáng của cha. Vương Kiến Quốc sốt ruột, thằng bé bắt đầu có chút hoài nghi chuyện này, quay đầu lại hỏi em trai một lần nữa: “Kiến Xương, bà thật sự nói một lát nữa cha sẽ về sao? Có phải em nghe nhầm không?”
Vương Kiến Xương bĩu môi nói: “Không nghe nhầm đâu, hay là chúng ta hỏi lại bà xem?”
Ba đứa trẻ chạy về nhà, nhưng lại kinh ngạc phát hiện cha và mẹ đã về! Cha đang bế Tiểu Kiến Minh, Tứ Bảo được cha nhấc lên rất cao, vô cùng vui vẻ cười reo!
Kiến Dân và Kiến Quốc đều đã lớn rồi, không thích được bế, nhất là nhấc cao lên. Nhưng Vương Kiến Xương thì quả thực vô cùng ngưỡng mộ.
Ba anh em rất hạnh phúc khi nhìn thấy cha, cùng nhau hô lớn: “Cha!”
Vương Văn Quảng buông Tứ Bảo xuống, mỉm cười nói: “Kiến Dân, Kiến Quốc, còn có Kiến Xương, các con ra ngoài xem pháo hoa sao?”
Vương Kiến Quốc lắc đầu nói: “Không phải! Vừa nãy bọn con đứng ở cổng đợi cha, cha về từ khi nào thế? Tại sao bọn con không nhìn thấy cha?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Vừa rồi mẹ và cha con tới nhà sau trước. Các con xem bà đã nấu nhiều món ăn ngon chưa này, mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi nào!”
Vương Kiến Quốc từ lâu đã muốn ăn món cá rán và thịt cừu hầm trên bàn nên vâng một tiếng rồi cùng anh trai và em trai ra ngoài rửa tay.
Đừng nói là bọn nhỏ, ngay cả Vương Văn Quảng nhìn thấy một bàn nhiều món ăn như vậy cũng cảm thấy đói bụng. Triệu Thanh Sơn thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm nên cười nói: “Văn Quảng, cứ coi nơi này giống như nhà cửa mình, nhất định đừng khách sáo. Còn nữa, tửu lượng của cháu không tốt, hôm nay đừng uống rượu!”
Tửu lượng của Triệu Thanh Sơn rất tốt, ông hai tuy đã già nhưng vẫn thích uống vài chén. Hai cha con không mấy khi được tụ họp cùng nhau nên lần nào cũng phải uống một trận say khướt.
Vương Văn Quảng gật đầu, nâng chén trước mặt lên nói: “Cháu lấy trà thay rượu, đầu tiên xin kính ông hai một ly, chúc ông sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý!” Nói xong anh uống hết nửa chén trà, sau đó lại đổ đầy kính Triệu Thanh Sơn một chén rồi mới ngồi xuống ăn cơm.
Triệu Trân Trân biết anh thích ăn thịt cừu hầm nên cố tình để đĩa thịt ở trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Anh mau ăn đi!”
Mặc dù hôm nay là đêm giao thừa, nhưng bữa trưa trong nhà ăn của nông trường vẫn như ngày thường, chỉ có củ cải luộc và hai cái bánh bao bột ngô, Vương Văn Quảng quả thực cũng đói bụng từ lâu. Anh cúi đầu chăm chú ăn cơm, ăn vài miếng lại ngẩng đầu lên uống hai ngụm trà, một mạch ăn hết toàn bộ đĩa thịt cừu.
Thực sự Vương Văn Quảng cảm thấy bản thân đã rất kiềm chế.
Mặc dù Vương Văn Quảng không được coi là kén ăn, nhưng cũng rất kỹ tính. Tuy nhiên, ngoại trừ Triệu Trân Trân và mấy đứa trẻ, những người khác đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nếu là trước đây, anh tuyệt đối không thể một mình ăn hết cả một đĩa thịt.
Chu Thục Bình rất muốn hỏi một chút về tình hình liên quan đến nông trường, nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu, bèn cười nói: “Trân Trân, thịt cừu hầm thím nấu hôm nay rất ngon, vừa giòn vừa mềm, cháu đoán xem thím đã cho gì vào đó?”
Bà làm sao biết được món này Triệu Trân Trân không đụng đến một miếng? Vương Văn Quảng cười nói: “Thím à, bên trong có phải bỏ sơn tra không?”
Chu Thục Bình cười ha hả, nói: “Ôi trời, vẫn là Văn Quảng lợi hại, cháu lại thử món cá hun khói thím làm đi!”
Vương Văn Quảng ăn hết đĩa thịt cừu đã no đến bảy phần, lần này anh chậm rãi thưởng thức, nói: “Thím làm món ăn đều rất tỉ mỉ. Cá hun khói dùng nước tương hiệu Tứ Lâm, còn sử dụng một ít rượu nho tự ủ để tăng thêm độ tươi.”