Lúc này Chu Thục Bình càng vui vẻ hơn, nói: “Ôi trời, cả một đĩa cá hun khói lớn chỉ thêm có vài nắp rượu nho, vậy mà cũng bị cháu nhìn ra!”
Con gái lớn của Triệu Thanh Sơn, Triệu Linh Ngọc, cười nói: “Mẹ à! Thầy Vương là chuyên gia mảng hóa học, đặc biệt là hóa học vô cơ và hóa học hữu cơ vô cùng lợi hại! Chuyện đơn giản như cá hun khói không đáng nhắc tới, đúng không?”
Cô tốt nghiệp khoa Hóa học của đại học Bình Thành, chính là học sinh của Vương Văn Quảng. Trước đây quen miệng gọi là thầy, từ trước đến nay ở chỗ riêng tư cũng không đổi cách xưng hô.
Thục Bình trợn mắt nhìn con gái, nói: “Cá hun khói đơn giản như vậy con có biết làm không? Người ngay cả mì cũng không biết nấu như con, nói như vậy không thấy xấu hổ hả?”
Triệu Linh Ngọc không ngại ngùng, nói: “Đó là do con không chăm chỉ được chưa? Con sẽ chăm chỉ học, rất nhanh sẽ đuổi kịp mẹ!”
Bà hai cười ha hả giảng hòa, nói: “Từ nhỏ Linh Ngọc đã rất thông minh, nhất định học nấu ăn cũng rất nhanh. Con trở về hãy theo mẹ học nấu ăn, đợi đến năm sau nấu cho bà vài món, được không?”
Triệu Linh Ngọc gật đầu.
Triệu Lập Chí cầm trong tay một miếng cá hun khói, vô cùng vui vẻ gặm một miếng, bĩu môi nói: “Bà nội! Món này sợ là bà không ăn được rồi! Bây giờ chị rất lười, cuối tuần được nghỉ cũng không ở nhà giúp cháu làm việc! Chị ấy cùng ai đó đi xem phim, vừa đi dạo vừa tâm sự, cháu đã trông thấy mấy lần!”
Những lời này vừa nói ra, vợ chồng Triệu Thanh Sơn sững sờ. Gần đây Triệu Linh Ngọc tương đối bận rộn, cuối tuần còn lấy cớ tăng ca. Trước kia bọn họ còn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao phòng thí nghiệm của nhà máy dược lại bận rộn như vậy, hóa ra là con gái bà nói dối!
Mặc dù trên bàn ăn công khai hỏi con gái là không tốt, nhưng hiện tại đã biết, người làm cha mẹ không thể nào không hỏi. Chu Thục Bình đặt đũa xuống, vẻ mặt có chút nghiêm túc hỏi: “Linh Ngọc! Mau nói cho mẹ, chuyện này là sao?”
Có mặt nhiều người như vậy, Triệu Linh Ngọc có chút lưỡng lự, cũng có chút ngại ngùng. Nhưng xem tình hình này cô không nói thì không được, nên bèn thấp giọng trả lời: “Anh ấy làm ở cục văn hóa, cũng tốt nghiệp đại học Bình Thành!”
Nghe điều kiện cũng coi như đáng tin cậy, Chu Thục Bình thở phào nhẹ nhõm.
Bà hai rất vui, mỉm cười nhìn cháu gái lớn, nói: “Linh Ngọc, tết năm sau nhất định phải mang cháu rể về cho bà nội xem nha!”
Lúc này Triệu Linh Ngọc đang đỏ mặt xấu hổ.
Vương Kiến Xương ngồi bên cạnh bà hai, vừa ăn thịt kho vừa tò mò hỏi: “Cụ ơi, vừa đi dạo vừa tâm sự là cái gì ạ?”
Cụ bà cười đến lộ cả răng mẻ, bà cụ xoa cái đầu nhỏ của Kiến Xương nói: “Chính là cùng nhau đi trên đường, đi dạo!”
Thằng nhóc gật đầu lia lịa như hiểu lắm, giơ đũa chuẩn xác gắp thêm một miếng thịt kho, nuốt xuống rồi quay đầu nói với Kiến Dân đang ngồi bên cạnh: “Anh ơi, nghe cậu Lập Chí nói, ngày mai công xã có người đi cà kheo, chúng ta vừa đi vừa tâm sự đi xem nhé!”
Cả một bàn người lớn đều bị lời nói của thằng nhóc làm cho bật cười!
Kiến Dân đang ăn tôm một cách nhàn nhã, cậu bé đặt nửa con tôm đã bóc vỏ xuống và nói: “Em ba, cụm từ vừa đi dạo vừa tâm sự không phải dùng như vậy, nó chỉ có thể được sử dụng khi chàng trai và cô gái đi chơi cùng nhau lên đường thôi!”
Vương Kiến Xương gật đầu, vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Những người khác đều gật đầu với Kiến Dân. Nhưng Triệu Trân Trân lại có chút nghi hoặc, một đứa trẻ tám tuổi có phải đã biết quá nhiều rồi không?
Tiểu Kiến Minh là một đứa trẻ rất hoạt bát, khả năng tiêu hóa của cậu nhóc cũng rất tốt, nhóc con mới hơn một tuổi đã rất thích ăn thịt. Hơn nữa không chỉ thích sủi cảo thịt và thịt viên dễ cắn mà còn thích gặm chân gà và xương sườn. Lúc này hai bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc đang cầm một miếng sườn, ra sức cắn.