Món sườn Chu Thục Bình làm rất ngon, cậu nhóc đã ăn liên tiếp mấy miếng.
Triệu Trân Trân sợ cậu nhóc ăn quá nhiều bị đầy bụng, cô lấy khăn tay lau miệng nhỏ cho cậu nhóc, cười nói: “Tứ Bảo, con có muốn ăn sủi cảo không?”
Tiểu Kiến Minh gật đầu.
Triệu Trân Trân lại nói: “Vậy Tứ Bảo của chúng ta ăn hết miếng sườn này thì không ăn sườn nữa nhé, nếu không cái bụng nhỏ này đầy không ăn nổi sủi cảo nữa đâu!”
Tiêu Kiến Minh ngoan ngoãn gật đầu, ăn xong miếng sườn trong tay, cậu nhóc lại không kiềm chế được tròn xoe mắt nhìn đĩa sườn kho. Bởi vì còn chưa dùng đũa tốt nên nhân lúc mẹ không chú ý nói nhỏ nhờ anh ba Kiến Xương bên cạnh gắp cho một miếng. Cậu nhóc cầm trên tay đang định ăn thì bị mẹ phát hiện.
Triệu Trân Trân không phê bình cậu nhóc ngay lập tức, chỉ nhìn cậu nhóc chằm chằm. Tiểu Kiến Minh bị mẹ làm cho hoảng sợ, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra và nói với Vương Văn Quảng: “Cha! Cha ăn đi!”
Vương Văn Quảng nhận lấy miếng sườn, mỉm cười nói: “Cảm ơn Tứ Bảo!”
Vương Kiến Xương cũng cảm thấy cha nên ăn nhiều hơn, lại gắp một miếng sườn kho nói: “Cha mau ăn đi! Có phải ở nông trường cha không được ăn no không? Bây giờ cha thật gầy.”
Vương Văn Quảng mỉm cười, hùa theo lời nói của con: “Đúng đó, đúng là ăn không đủ no, mới đầu còn không sao, nhưng một tháng nay ăn rất kém! Cha vẫn còn đỡ, rất nhiều người đều mệt mỏi sinh bệnh rồi!”
Vương Kiến Xương chớp to hai mắt nói: “Cha ăn nhiều vào, cha đừng bị bệnh nhé! Bị bệnh phải tiêm rất đau!”
Vương Văn Quảng mỉm cười nói: “Được, cha nghe lời Tam Bảo, nhất định sẽ ăn nhiều để không bị bệnh!”
Sau khi vượt qua cảm giác không thích ứng nổi ban đầu ở nông trường, cường độ lao động trong ngày quá cao nên Vương Văn Quảng đã áp dụng biện pháp ăn nhiều hơn. Khi đi làm anh mang theo hộp cơm, vừa nghỉ làm là đi thẳng đến nhà ăn. Đầu tiên gọi một món ăn và hai cái bánh bao ăn ngấu nghiến, sau đó lại xếp hàng lấy thêm một phần thức ăn và một cái bánh bao.
Nhưng sau này lại không ổn, không chỉ chất lượng đồ ăn giảm sút mà số lượng đồ ăn cũng không còn như trước. Sau khi ăn xong Vương Văn Quảng lại đi lấy, nhưng thường thì đến nước luộc rau cũng không còn, may mắn thì có thể lấy được một cái bánh bao ngô. Một tháng gần đây căn bản cũng không còn gì.
Vương Văn Quảng đang ăn món sườn kho mà cậu con trai út đưa cho, chợt nghĩ đến mẹ mình, món sườn kho do Tào Lệ Quyên làm cũng rất ngon. Các năm trước cả nhà bọn họ đều đến nhà cha mẹ ăn cơm đoàn viên. Nhưng năm nay chỉ có hai vợ chồng già bọn họ, chắc hẳn vô cùng lạnh lẽo!
Ngày hai mươi hai tháng chạp Tào Lệ Quyên nhờ Quý Đông mang đồ đến cho Triệu Trân Trân một lần. Nhưng ngoài việc gửi đồ bà ta còn có mục đích khác. Trước khi đi còn dặn dò Quý Đông bảo anh ta nhân lúc đem đồ đến thì hỏi Triệu Trân Trân trước tết có dự định đến nông trường không. Nếu như có đi thì nói trước với bà ta một tiếng, bà ta chuẩn bị một số thứ gửi cho con trai.
Mặc dù Tào Lệ Quyên đã bị chồng thuyết phục, không định đến nông trường thăm con trai nữa. Nhưng là một người mẹ, bà ta vẫn rất nhớ nhung Vương Văn Quảng, lo lắng anh sẽ không được ăn uống đầy đủ. Vì vậy bà ta đã chuẩn bị một túi lớn thức ăn và hai bộ quần áo, nhưng điều khiến bà ta không ngờ là cậu con trai út nhà họ Quý lại vô dụng như vậy!
Không những căn bản không gặp được con dâu cũ mà nghe nói căn bản còn không được vào nhà!
Vốn dĩ Tào Lệ Quyên dự định đích thân đến nhà hỏi, nhưng mọi chuyện lại không suôn sẻ. Đêm hôm đó tuyết rơi rất lớn, sáng hôm sau trên đường đến bệnh viện khám bệnh, bà ta không cẩn thận bị trượt ngã. Mặc dù không có vấn đề gì về xương nhưng toàn bộ mắt cá chân của bà ta bị sưng tấy và phải nghỉ ngơi ở nhà.
Bà ta muốn để chồng đi hỏi, nhưng Vương Giá Hiên lại liên tục từ chối.